Quên đặt tên.
Q u ê n đ ặ t t ê n .
Love you more
Than those bitches before
Say you'll remember, oh baby, say you'll remember
Than those bitches before
Say you'll remember, oh baby, say you'll remember
-Blue jean by Lana Del Rey-
***
Rồi chúng mình cứ thế đi qua nhau.
Anh sẽ yêu em dưới chân tháp Eiffel chứ?
Anh sẽ yêu em dưới chân tháp Eiffel chứ?
Sáng. Ji-yong chẳng cách nào trở lại giấc ngủ mê mệt từ đêm qua. Sống lưng nhức nhối và dường như gãy vụn khi anh ngồi dậy. Mấy giờ rồi? Hôm nay là thứ mấy? Cơn đau quằn quại trong đầu lùng bùng tuột xuống mắt anh, trong ánh sáng tràn trề từ cửa sổ, mọi thứ nhiễu loạn tựa như những khung hình bị vỡ. Đâu đó không phải ở nơi này, anh nghe thấy, là anh nghĩ mình đã nghe thấy. Giọng nói mỏng mảnh của Seung-hyun bé vang lên.
Anh đã yêu em như thế nào ?
Vodka gimlet là một lựa chọn tồi, nhưng đôi khi nó phù hợp cho buổi sáng ấy. Một ngày mới không muốn thức dậy, vodka ngon nồng cháy rát họng làm anh ngật ngưỡng. Trầm ngâm bên ly rượu khô khan, Ji-yong nghĩ anh phải ra ngoài. Đi đâu? Đi đâu? Đi đến Paris.
Nơi đó rất xa, anh nói. Âm thanh khuyếch đại cả ngàn lần vang vọng khắp căn phòng. Anh đang ở nhà, một căn hộ ngoại ô xa trung tâm bát nháo và bồi hồi. Xung quanh nhà có những dàn hoa lựu, đỏ rực rỡ tựa sương sớm nhuốm màu. Không nhìn ra cửa sổ nữa, Ji-yong đẩy cửa bước ra ngoài. Để lại trong lòng anh chút dư vị của hoa lựu đỏ, anh cứ thế đi. Tiến lên, tiến lên. Tới đâu? Tới Paris. Có người đang chờ anh ở đó.
Young-bae gọi cho anh từ một bốt điện thoại công cộng, cái bốt màu đen tít tận sâu trong thành phố.
Cậu đang ở đâu?
Tớ đang ở nhà.
Cậu đã làm gì nó rồi?
Ai?
Seung-hyun bé.
Tớ đã để cậu ấy ở Paris.
Âm thanh của tiếng ngân dài rơi ra khỏi điện thoại. Ji-yong thả máy vào túi, đoạn tiếp tục bước lòng vòng quanh khu vườn của anh. Tháp Eiffel, anh ngước lên nhìn trời, nhìn mây, nhìn những mảng màu trong sạch không vướng nhà cao tầng, cành cây hay dây điện. Đâu đó chính giữa bầu trời này, có một cái tháp cao, lãng mạn. Dưới chân tháp là cậu, là cậu. Seung-hyun bé đang nhìn đồng hồ và đợi anh.
A, anh thốt lên, có tiếng chim kêu đâu đó trong vườn. Trên cái cây cao nhất thì phải. Vào mùa hè, anh đã hôn Seung-hyun bé dưới bóng cây. Quả là một nụ hôn kinh điển và có phần ấu trĩ, anh đẩy cậu tựa lưng vào thân cây, cậu kêu lên này anh, đau quá. Rồi anh nhăn nhó, bực tức hôn, không có âu yếm vuốt ve yêu chiều nữa. Nhưng không cần, bởi Seung-hyun bé đã quàng lấy cổ anh, ấn đầu anh vào không gian sâu thăm thẳm chính là cậu đó. Cái khoảng không bạc màu nắng cháy oi nồng dậy lên mùi đất ẩm và gió nóng xào xạc lật tung đám lá khô, môi hôn ướt nhoẹt và mồ hôi quyện mùi say đắm. Nhục dục và xác thịt có thỏa mãn được mùa hè không? Anh không biết, Ji-yong lùa tay vào áo cậu và nói, nhưng nó thỏa mãn được lí trí của anh.
Vào mùa đông, Ji-yong thường nằm trong nhà, trên bàn lúc nào cũng có chocolate rượu mận, thứ nhạc cũ kĩ của MLTR gào thét đến mức khiến trái tim anh tổn thương. Anh vừa khóc vừa hát, anh bảo anh đang hát nỗi lòng của anh cho em nghe, là anh đang nói cho em nghe bằng cả 72 khớp xương của anh đấy. Seung-hyun bé cười, cậu chỉ cười và nhắm mắt lại trong lòng anh. Ngày nào đó, khi anh không còn ở đây nữa, em sẽ cất hết chúng đi. Em sẽ mua một chiếc vali và nhét chúng vào đó, tất cả đống băng đĩa rẻ tiền của anh, và cả những chùm hoa lựu rác rưởi. Tại sao em lại ghét chúng đến thế nhỉ? Ji-yong hỏi tình nhân, cậu bé con cuộn lấy tay anh, tóc cậu mơn man anh và hơi thở cậu làm anh ngột ngạt. Vì chúng thật kinh tởm, cậu nói. MLTR ư? Họ hát về tình yêu, đó là điều làm em mệt mỏi. Sao anh có thể nghe mãi những bản tình ca?
Sao anh cứ mãi yêu em như thế?
Sao anh cứ mãi yêu em?
Theo thời gian, Ji-yong nhớ về tuổi trẻ. Điều này chẳng phải đã quá quen cho một lão già ngoài 30 ngày ngày lôi quá khứ đáng hứng khởi ra để nhục mạ chính mình. Những con đường mà anh đã đi qua, những cái sàn bụi bặm của pub, bar underground hằn lại, những câu từ tục tĩu viết về các ả tóc vàng nóng bỏng với pussy wet, và anh cùng gã, Seung-hyun lớn, chúng ta đã trải qua một phần đời bên nhau. Ngắn ngủi, điều gì đẹp thường ngắn ngủi, anh không mấy quan tâm. Miễn là trong những tháng ngày của anh sau này, khuôn mặt Choi Seung-hyun còn hiện diện và tồn tại mỗi khi anh lật giở những trang giấy vàng ố nát, chi chít lớp chữ xanh non của hai cuộc đời điên dại tình cờ chạm mặt. Là anh, là anh, vào khoảnh khắc đó, đứng trên sân khấu với đôi mắt nhắm nghiền lại cùng lỗ tai tràn ngập đến vỡ tung của tiếng bass trầm đùng đục, anh và gã khoác chặt vai nhau đung đưa nghiêng ngả. Chúng mình say, say trong đêm nay để ngày mai không bao giờ đến. Những câu từ nhanh đến líu lại, đọng trong tai anh tận 10 năm hay 20 năm sau vẫn còn nghe thấy.
Rõ ràng như thực tại rơi vào lòng vỡ tan .
Rõ ràng như thực tại rơi vào lòng vỡ tan .
Gã yêu Ji-yong, chữ đáng giá nhất đời gã chậm chạp lôi ra từ tim mình đem tặng. Anh nhìn về phía sau gã. Seung-hyun bé trong chiếc áo sơ-mi trắng của cậu, hai tay đút túi và chờ anh. Như lúc nào cũng thế. Như ngày nào và tháng nào và năm nào cũng vậy. Cậu luôn chờ đợi anh. Bên ngoài thế giới điên cuồng đầy thù hận và phẫn nộ đến ngạt thở của anh, bên ngoài cả những vòng vây của thuốc, cần sa, của rượu, của những màn làm tình tập thể. Cậu ở bên ngoài, hai tay đút túi, thi thoảng nhìn đồng hồ và đợi. Ji-yong, Kwon Ji-yong. Anh xong chưa? Xong rồi thì mình cùng về nhà.
Anh đã bỏ lại gã, ngày hôm ấy, cùng cả quãng đời thi vị nướng trên lửa của mình, ngày đó anh nhớ anh đã chọn cậu, cùng chiếc Subaru sơn màu đỏ hằn vệt trong đêm. Đôi mắt của Choi Seung-hyun là một cái gì đó đặt dấu chấm hết cho cuộc đời trước của gã, của cả Ji-yong. Đêm đó gã chết, trên tay gã là trái tim đã héo quắt lại chứa đầy tình yêu thuộc về anh. Trời ngày đó có tuyết. Ji-yong tự hỏi, tuyết có phần nào dập tắt nỗi cô đơn của gã không? Đám tang gã chỉ có vài bạn hữu. Gã chết chẳng có lấy nổi một cái ảnh tử tế đàng hoàng. Là bởi vì, Young-bae nói, ảnh của gã lúc nào cũng có cả Ji-yong.
Khi quá khứ trở thành một nỗi ám ảnh, Ji-yong lại chọn cách trầm ngâm và nghiền ngẫm nó. Sau khi thức dậy, anh đều ngồi yên lặng hàng giờ uống rượu trông ra khu vườn hoa lựu đỏ. Anh bỏ hút thuốc, thay vào đó anh gặm nhấm nỗi cô đơn. Seung-hyun bé vào những ngày mưa sẽ ngồi uống cùng anh, nghe anh kể về cái thời rong ruổi khắp các pub, bar underground sâu bên dưới Hongdae nhộn nhạo, anh sẽ hát cho cậu nghe những bản ballad anh còn nhớ, và một lúc nào đó vào cuối ngày, anh sẽ nói với cậu về Choi Seung-hyun. Anh sẽ dừng lại, đôi mắt nâu biến thành một hồ thương nhớ, và anh sẽ bắt đầu bằng, à, đó là cái gã anh đã kể với em, là cái gã trùng tên với em và rất thích nghe anh rap. Lúc nào cũng thế, cứ nói về Choi Seung-hyun, Ji-yong sẽ biến thành một mớ bầy nhầy của cảm xúc, của kí ức đã quá xa xưa và của giấy vàng ố bẩn.
Thế thì đừng nên chọn em mới phải. Seung-hyun trả lời anh như thế. Không, anh biết, đó không phải là lời trách móc hay giận dỗi gì đâu của người yêu bé nhỏ. Cậu chỉ đơn giản hỏi anh, rằng nếu biết trước sẽ phải hối hận suốt quãng đời còn lại, thì đừng nên chọn em, đừng đi cùng em, đừng bước vào chiếc Subaru đỏ ấy. Đừng ngồi thẳng, đừng nhìn qua gương, đừng cúi gằm mặt xuống, đừng chạy trốn, đừng yêu em.
Đừng yêu em.
Vậy, Ji-yong, anh có thể từ bỏ em không?
Đừng yêu em.
Vậy, Ji-yong, anh có thể từ bỏ em không?
Có những tháng ngày đi qua không cách nào níu lại được. Ji-yong cũng vậy. Anh nuối tiếc nhiều hơn, nhung nhớ nhiều hơn, đau đớn nhiều hơn. Giấc ngủ không còn thuộc về anh. Nó chết ngạt trong những cơn mơ nơi ánh đèn chói lên và tiếng người điên hò hét, lạc giọng đi, mãn nguyện đi, và rách nát. Cổ họng vương vấn của chúng ta gào thật to thứ ngôn ngữ lạc điệu này cùng nhau, âm điệu ấy và những hạnh phúc hoang đường cuồng nộ ấy vang lên trong yên lặng. Trên sân khấu, chúng ta nhiệt thành sống, chúng ta say ở chính giữa nơi kì dị không có hình thù, hét thật to lên, to đến nỗi chính chúng ta còn sợ hãi, là hét lên cái nỗi lòng mờ ảo đến trống trải khôn cùng này. Bass trầm, cái khoác vai, mồ hôi Daiquiri và Hugo Boss rẻ tiền, Choi Seung-hyun, Young-bae, những cái tên, những khuôn mặt. Ji-yong đứng, trên nơi cao ngất, trên nơi sáng nhất. Ở cuối cơn mơ của anh, trong góc tối bùng nhùng những thứ vứt bỏ, anh bắt gặp mắt nâu cụp xuống, anh bắt gặp áo trắng, anh bắt gặp hai tay đút túi quần. Anh và sự chờ đợi vô tận của Seung-hyun bé, có cảm giác chỉ cần đưa một ngón tay ra khỏi lằn ranh giữa sáng và tối nhập nhằng này, anh sẽ chạm được vào cậu.
Anh sẽ có thể chạm vào em. Chỉ cần anh cố gắng, thêm một chút, một chút nữa thôi.
Ji-yong, anh có thể từ bỏ em không?
Từ lúc nào dưới ánh sáng thẫm xanh của đêm, những ngón tay anh đã chạm được vào cậu. Anh nắm chặt lấy cậu, anh tự nhủ sẽ chẳng bao giờ buông tay. Bởi anh yêu cậu trước cả khi có cơn mơ này, trước cả quá khứ này. Anh gặp cậu trước cả những giấc mơ. Sân khấu, rap và Choi Seung-hyun, không là gì hết. Bởi trong thế giới của anh, Lee Seung-hyun đã đến trước và khoét một cái hố sâu lắm rồi. Nếu cậu ra đi, nếu cậu ra đi, sẽ không có bất kì ai hay bất kì điều gì có thể lấp đầy cái hố thăm thẳm ấy. Dài và rộng như biển về mùa hạ, xanh và cao như bầu trời chênh chao. Lee Seung-hyun, Seung-hyun bé, người yêu nhỏ của anh.
Anh không bao giờ có thể từ bỏ em.
Anh sẽ yêu em dưới chân tháp Eiffel chứ?
Ngày nào đó. Chúng mình sẽ cùng đi.
Ngày nào đó. Chúng mình sẽ cùng đi.
[...]
Young-bae kể lại rằng, khi tất cả đang ngủ say, tôi đã khá bình thản, siết chặt lấy cổ Seung-hyun. Cậu ấy cũng nói rằng, tôi đã làm điều đó khi đang ngủ.
Bằng cách nào đó, tôi đã chạm vào em. Và cũng bằng cách ấy, tôi đã giữ lấy em. Tôi muốn em trở thành quá khứ. Tôi muốn em, cũng như Choi Seung-hyun và ngày nào năm đó, tất cả, tất cả hãy trở thành một phần trong quá khứ của tôi. Để tôi, với thân thể trên thế giới bao la này, có thể lưu giữ mọi thứ lại bên mình mà không phải tổn thương hay đau đớn.
Tôi đã nhớ ra rồi. Cảm giác em dần dần tan vỡ dưới tay tôi. Cảm giác hơi thở của em mỏng mềm như gió.
Em nói gì vậy, tôi nghe không rõ.
Em nói gì vậy, hãy nói to lên.
Em nói gì vậy, hãy nói to lên.
Ji-yong, anh đã yêu em như thế nào?
Thế nào à, tôi nói, thì thầm vào tai em, nghe này, Seung-hyun, anh yêu em hơn cả quá khứ của mình.
Seung-hyun bé vào một mùa hạ nào đó từng nói rằng, anh có biết trong những bộ phim tình cảm đen trắng không? Người ta hay hôn nhau ở Pháp đấy. Lúc nào đó mình đến Paris anh nhé. Em muốn anh yêu em mãnh liệt dưới chân tháp Eiffel.
Ji-yong kể lại rằng, từ ngày đó Seung-hyun bé lúc nào cũng ở bên anh.
End./
2012-05-24
2:49 am
Comments
Post a Comment