Why are we still here?
Tom hay nói rằng, nó sẽ không sống đến quá tuổi
mười lăm. Đến tận bây giờ đôi khi nó vẫn nói với tôi, theo cách lơ đãng nhất mà
người ta có thể nói về thời điểm chết của mình.
Tao chả nghĩ là tao lại sống
quá mười lăm được Jim ạ, thế mà thế quái nào tao vẫn đang ở đây, ngay chỗ này,
với mày, và tự hỏi vì sao tao không đi đời nhà ma từ ba năm về trước. Tao thực
sự khó hiểu đấy, tao chả làm sao giải thích nổi cả và nó cứ vướng trong đầu tao
như một cái chặn giấy ấy. Nó làm phẳng hết đống nếp gấp trong não tao và thế là
xong, tao không thể nghĩ gì được nữa. Thật chứ, dễ lắm mà. Một cái xe tải lúc
tao đi ngang đường chẳng hạn, hay như lúc tao đi cầu thang, trượt chân một cái,
hoặc là bị sét đánh, bị ngã xuống hố ga. Nhưng mà tại sao nhỉ, tao không hiểu nổi
nữa.
Tom sẽ nói mãi như vậy đấy. Tôi thì thấy cũng bình thường thôi. Cái mà
không sao hiểu nổi là việc nó cứ lải nhải về chuyện sao nó chưa chết quách đi
mà còn ngồi đây làm gì. Đấy, cái đấy mới đáng để người ta vắt óc suy nghĩ kìa.
Tôi cũng từng nghĩ về cái chết của mình. Khi
đó có lẽ tôi mới mười sáu tuổi. Tôi đã xem một bộ phim tài liệu thống kê số người
bị tai nạn giao thông trên một kênh truyền hình tiếng ý. Chưa bao giờ tôi bị
cái chết ảm ảnh nặng nề như Tom, nhưng cũng có một đôi lần, khi Tom đã ngủ say,
tôi sẽ thử lý giải rằng tại vì sao mà người ta lại có thể chết nhanh đến vậy.
Người ta đang đi trên đường và người ta nghĩ về bữa tối và rồi đùng một cái,
như pháo hoa, ta chưa kịp trở tay thì nó đã xảy đến. Ta không biết gì nữa. Ta
đã lên đường đi tới một thế giới khác rồi.
Vào những buổi trưa khi tôi sang nhà
Tom chơi và sau khi chúng tôi đã cày game đến mệt lử, đó là lúc Tom sẽ nói về
việc nó thấy mình có trách nhiệm phải toi đời ở tuổi mười lăm, rồi chúng tôi thử
các tình huống hồi đó xem đáng lẽ nó nên chết như thế nào. Chúng tôi đã từng
nghịch dại kinh khủng, đến nỗi bây giờ nhớ lại tôi thấy chắc tôi phải dùng hết
vận may từ mười kiếp trước rồi.
Và, cũng có một hoặc hai lần gì đó, tôi vươn
tay ra và rụt rè chạm vào cổ nó. Nó có một cái cổ thanh mảnh như thiên nga, da
mềm và mát, mịn màng như vùng da khuỷu tay của tôi. Tom trắng hơn tôi vì nước
da nó bẩm sinh là vậy. Trong khi tôi đen nhẻm lại còn bị cháy nắng vì cứ suốt
ngày lang bang ngoài đường. Vậy là tôi sờ vào cổ nó, tôi nhớ lại cách người ta
siết cổ ai đó trên ti vi, trong một bộ phim đen trắng, vợ họ hoặc tình nhân, một
cô nàng tóc vàng hay tóc đỏ nào đó ngoại tình và cô ta khóc lóc và cô ta kêu
la. Và rồi cô ta chết. Thế rồi những ngón tay tôi run và tôi co tay lại.
Những
tháng ngày mười sáu đó, tôi vẫn còn quá nhỏ để hiểu đầy đủ về sự chết. Bây giờ,
khi tôi đã lớn hơn, khi tôi mười tám tuổi và biết được rằng rồi đây tôi sẽ còn
lớn nữa, tôi nhận ra tôi có một mong muốn mãnh liệt hơn cả việc đạt được giấc
mơ của mình.
Tôi muốn được sống. Lâu hết mức có thể. Lâu đến mức tôi thậm chí
còn không thể hình dung ra.
Comments
Post a Comment