Portrait of lover.
Tôi đã nghĩ rằng ngày nào đó tôi sẽ tỉnh dậy trong một cái ôm lưng lửng, những
ngón tay neo lập lờ trên bả vai, dưới ánh nắng. Những giấc mơ niên thiếu của
tôi đều mang một sắc màu như vậy, nhạt màu hồng phấn của gò má, thực hư hư thực.
Tôi đã nghĩ rằng một ngày nào đó, quá khứ sẽ trở thành hiện tại và những đau đớn
không còn nữa.
Tương lai là một chuỗi quá khứ tiếp diễn mà tôi không hề biết. Vào lúc
này, tôi chỉ là ký ức đang dần dần tan biến.
Ý thức được rằng tôi sẽ quên dù ngay lúc này tôi còn nhớ, điều đó, ý tôi
là, làm tôi muốn khóc to. Đôi mắt mở lớn nhìn về phía trước, thì thầm cầu nguyện
xin đừng để tôi quên. Xin đừng để tôi quên.
Khốc liệt. Tựa một trận bão cát rình rập kéo đến từ đằng xa, người lữ khách
đứng cuộn vạt áo đang bay cuồng loạn, bóng tối nói "hãy chạy đi." Anh ta yên lặng.
Hơi thở nhỏ đến nỗi trong một giây, vũ trụ tưởng chừng như đứng yên.
Em sẽ quên anh nhanh như thế. Và vũ trụ sẽ bắt đầu chuyển động. Không có
anh ở bên em. Không còn ai ở bên nhau nữa.
Vì sao tôi không thích chụp ảnh. Vì khi tôi 90 tuổi, ngồi lọt thỏm trong ghế
bành, bốc mùi cũ kỹ của những thứ phế thải đang chờ bị bỏ đi, tuổi trẻ và những
gương mặt chẳng còn rõ nét kia sẽ trở nên không chịu đựng nổi. Tiếc nuối là buổi
cầu nguyện của tất thảy những gì đã mất đi.
Và em muốn anh quay lại biết bao.
Hãy trở lại với em. Trước khi chúng ta già cỗi. Trước khi em chạm vào mái
tóc anh, vành tai anh, mà chẳng thể ôm trọn vào lòng.
This comment has been removed by the author.
ReplyDelete