yêu em như không có ngày mai.



Thời gian cứ thế trôi thật khẽ. Đã hai năm rồi, Lee Seung-hyun. Con đường hoa mà chúng ta sẽ đi dường như xa hơn những mong muốn và dự định cùng tương lai mơ hồ mà chúng ta đã nhìn thấy. 

Tôi có thể thấy được, em yếu dần đi. Tôi đã nghe người ta nói rất nhiều điều xấu xa và đau đớn về em. Nhưng mà vì sao đó, tôi vẫn tin như tôi đã tin em ngày xưa, bây giờ, tôi vẫn tin em, không lựa chọn. Không thể chọn yêu thương một người. Không thể từ bỏ. Tôi vẫn đợi, Lee Seung-hyun. 

Chúng ta đã từng sáng rực rỡ. Chúng ta đã từng đứng nơi thiên đường. Là cả bầu trời ngày hôm ấy, tháng Năm, tiếng người hò hét, những tấm ảnh cũ, những thước phim ghi lại hình ảnh khi chúng ta còn trẻ. Lee Seung-hyun và giọng nói của em. Sự chờ đợi, bé nhỏ và yếu ớt của tôi. Trong tấm hình đen trắng không lời. Chúng mình bảo vệ, nương tựa vào nhau. Tôi cũng đã từng mạnh mẽ. 

Thế giới yên lặng. 

Chìm vào đại dương. 

Những ngày này, bên cạnh chỉ còn những bài hát xưa cũ, hát tôi nghe mãi nghe mãi rằng:

if I can 

see you again.

Comments