D a i s y . (anh muốn em biết chúng mình đã từng hạnh phúc ra sao)


D a i s y




chúng mình bé nhỏ chốn nhân gian


Kwon Jiyong và Lee Seunghyun


theme song*: Kim Yoon's Moonlight Waltz

*nếu bạn có ý định đọc hết fic này, xin hãy nghe bản nhạc trên. 
toàn bộ trạng thái cảm xúc của người viết đều dựa vào đó. 
cảm ơn.





một lần nữa

cho anh 
và đứa trẻ của anh.







*





1.

-nghe này, Lee Seunghyun, bây giờ anh sẽ đưa em đi.

Lúc đó tôi nghĩ khoảng nửa đêm. Phòng ngủ được kéo kín rèm, thành ra tôi không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của Kwon Jiyong. Tôi chớp mắt vài lần, từng đường nét của anh dần hiện ra một chút, như thể có một lớp màng mỏng bao bọc lấy anh. Những đường vân đứt đoạn chạy dọc cánh tay anh, nửa con ngươi bên phải của anh chìm vào bóng tối.

-đi đâu Jiyong? Đừng đùa nữa. – tôi kéo chăn trùm kín mặt. Jiyong biết rõ hơn hết ai và thậm chí hơn cả tôi, rằng đêm nay tôi cần phải ngủ thật say và được ngủ một giấc sâu ngon lành. Bởi vì khi tôi tỉnh dậy và hoàn toàn tỉnh táo trong vòng vài tiếng đồng hồ tới, tôi sẽ phải làm một việc quan trọng nhất trong đời.

-đi nào, anh muốn cho em xem cái này. – Jiyong nói. Đôi khi anh dùng cái giọng đó với tôi. Bạn phải ở đây và nghe anh ta nói, khi anh ta bảo rằng nào, đừng khóc nữa, anh sẽ mua kẹo cho em và anh sẽ xử lý cái thằng to con đó. Anh hứa đấy nên em hãy nín đi. Phải rồi, là cái giọng an ủi của riêng anh và đấy mới là cái thứ làm tôi khóc to hơn chứ không phải vết bầm trên mặt.

-em không đi đâu. – tôi nói, giọng hơi nghẹt đi một chút. Tôi không thể hít thở một cách bình thường. Trong chăn có mùi ẩm thấp nồng lên và bởi đang giữa hè, tôi bắt đầu đổ mồ hôi.

-này Seunghyun – Jiyong lôi chăn ra, bầu không mát lạnh của trời đêm ùa vào lòng tôi, hong khô mi mắt tôi và đám tóc mai sũng nước. Tôi nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt nâu tựa hồ chẳng bao giờ nhắm lại ấy lấp lánh trong đêm tối của một ngày nào đó tháng năm. Anh nhìn tôi rồi nói – đi với anh đâu phải chuyện muốn là được, không muốn là được. Đúng không?


Rồi đêm yên ả nuốt trọn mọi giác quan như biển cả bỗng lặng yên không gầm gào.




2.

Đó là một căn phòng màu trắng, đứng từ ban công có lẽ sẽ nhìn được nhiều thứ hay. Nếu đây không phải một giấc mơ ban ngày, tôi nghĩ tôi đang nằm trên một chiếc giường rất êm, phủ ga sạch và thậm chí có mùi hoa ly trong không khí. Đôi khi tôi tin rằng mình đã nghe thấy tiếng sóng ngầm dội vào kè đá, ì oàm ì oàm, từng sợi rêu xanh bám vào rồi lại bị đánh dạt ra xa. Những chiếc vỏ sò long lanh như ngọc bích dưới ánh nắng hè, xen lẫn giữa những đụn cát mới đắp và không khí lèn đầy mùi muối. Jiyong đi chân trần dọc bãi cát dài như nối cả bầu trời và đại dương, tôi đi phía sau anh, luôn luôn nhìn xuống. Ánh mặt trời nóng rực đổ bóng lên vai tôi, cái bóng nhỏ khẳng khiu của anh nhập nhằng như bị gấp làm đôi và vò nát. Tôi cứ bước đi theo anh mãi, bóng nắng xiên ngang và mắt cá chân anh dính cát. Và rồi một lúc nào đó chúng tôi sẽ dừng lại. Mình quay lại thôi, anh nói, và khi tôi ngẩng đầu lên, nụ cười của anh là điều đầu tiên tôi nhìn thấy. Đó là một khung cảnh rất đẹp, tôi phải nói với bạn thế. Khuôn mặt anh phủ một lớp sương trong veo dịu dàng như một tấm khăn voan, những sợi tóc của anh bị gió tây bạt đi, đuôi mắt anh như nước mắt đã khô chảy xuống một vệt dài. Tôi khá chắc rằng tôi đã mỉm cười với anh. Hẳn là thế, bởi chuyện nó phải xảy ra như vậy thôi.

Đột nhiên, tôi nhận thức được một điều: tất cả đều đâu phải một giấc mơ. Căn phòng màu trắng và mùi muối biển, hoa ly trổ bông cắm trong lọ thủy tinh cao cổ và tấm rèm cửa bay. Tôi xoay người xung quanh hòng cố gắng thu hết mọi thứ có thể nhìn được trong tầm mắt. Từ chỗ đang ngồi tôi có thể nhìn ra bên ngoài, cửa ban công được kéo gọn hai bên, ngoài ban công có hai cái ghế tựa đan mây và bàn kính. Trên bàn có dăm ba quyển tạp chí, một bình nước in hình hoa quả và cốc nhỏ được xếp ngay ngắn kề bên. Phòng rộng rãi, phía bên phải có bàn viết kê liền cửa sổ, trên bàn có một số vật dụng văn phòng đơn giản như ống đựng bút màu đen, vài chiếc bút bi và một xấp giấy. Bên tay trái có một tủ quần áo và phòng vệ sinh. Cả hai đều được sơn màu trắng. Hai phía đầu giường có tủ nhỏ và đèn ngủ. Chúng trắng muốt và sạch sẽ phát sợ. 

Tôi cố ngồi yên và thử nghĩ xem vì sao tôi lại ở đây. Ngoài trời rõ ràng đã sáng rỡ và có lẽ tôi bị muộn mất rồi. Cô ấy hẳn đang đợi tôi ở nhà thờ còn bố mẹ thì lo lắng đến phát điên. Cảnh sát đi kiếm tôi, mẹ tôi sẽ khóc lu loa bảo rằng tôi là một thằng con đốn mạt, bố mẹ cô sẽ tức điên và trách cô rằng mắt nhìn người thật kém, và rằng con gái họ mới ngu dốt làm sao khi chọn phải một thằng như tôi để mà bàn chuyện cưới xin. Mọi sự nó sẽ là như thế. Sẽ là như thế đấy và tôi có thể biết được rằng, chính xác ngay lúc này đây chúng đang xảy ra y như vậy.

Trong lúc trèo xuống giường, tôi phát hiện thêm một điều mới nữa: tay phải của tôi bị khóa vào thành giường. Cái còng thép mà trước giờ tôi chỉ thấy trên phim truyền hình và thường được tôi nhiệt liệt hoan nghênh đang ở trên tay tôi, vừa một cách quái đản với cổ tay và mỗi lần tôi giật nó ra, nó cứa vào da tôi đau điếng. Đau như bị cắt rời.

-Jiyong – tôi nói với cái còng - sao anh làm vậy với em?

-vì anh sợ em sẽ bỏ trốn mất. – Jiyong bước vào từ ban công. Anh nghiêng đầu nhìn tôi, như thể tôi mới là người có lỗi nếu sáng mai anh thức dậy tôi đã ở đâu đó cách xa anh cả vạn dặm mây trời.

-rốt cuộc anh muốn gì, Jiyong? – tôi nhìn anh. Anh vẫn y nguyên trong kí ức của tôi. Tóc vàng trắng mà nếu đứng dưới nắng anh sẽ tan ra như những con đom đóm mùa hè. Mỗi khi đi đâu đó cùng anh, tôi luôn để ý xem anh đang ở đâu, ở phía sau tôi hay đã đi lên trước. Bởi vì chỉ cần rời mắt ra, Jiyong giống như sẽ bị đốt thành hư ảnh.

-anh không thể trả lời em được. Vì chính anh cũng không rõ. – Jiyong đứng yên, không lùi lại cũng chẳng tiến gần. Gió thổi tấm rèm bung mình sau lưng anh. Anh cũng có một đôi cánh thì phải, có lần tôi đã nói với anh như thế. Thật không, Jiyong hỏi tôi. Thật chứ, xem này, khi anh khom người xuống chúng sẽ gồ lên. Anh biết không, chắc là nó đã bị ai đó cắt đi rồi. Tại sao Seunghyun, anh quay người lại nhìn tôi. Thì, tôi nói, vì họ không muốn anh bay đi.

Jiyong, anh có biết những gì anh đã làm không, với em? 

Ồ cứ đùa, anh ta là Kwon Jiyong. Con người ấy không biết bất cứ một điều gì.




3.

Jiyong giữ tôi ở đây, bên cạnh anh. Đúng hơn anh ta bắt cóc tôi ngay trước ngày cưới của mình rồi mang tôi tới một ngôi nhà nào đó không có trên địa đồ Hàn Quốc. Jiyong bảo tôi đây là một ốc đảo cô đơn được dựng nên bởi những lời dối trá. Của ai? Cả hai.

Jiyong thích nấu ăn và đặc biệt giỏi. Mặc dù không được nhìn thấy nhưng mỗi khi anh xuống bếp, tôi sẽ nằm dài trên giường mường tượng từng tí một. Jiyong đeo tạp dề màu xanh, hơi cúi đầu thái một quả cà chua, hành tây và hành lá, anh bắc nồi lên bếp và trong lúc đợi nước sôi, anh rửa thịt và thái chúng thành từng miếng đều chằn chặn hình vuông. Anh căn từng phút và canh lửa.

Hồi xưa khi tôi tới nhà anh để ăn một bữa khi bố mẹ vắng nhà, tôi sẽ ngồi trên bàn bếp và quan sát tấm lưng anh. Có một điều tôi thấy lạ, hơn cả khuôn mặt, lưng của Jiyong mới là điều tôi nhớ nhất. Bất kể lúc nào trong ngày, nếu đột nhiên có ai đó xung quanh tôi vô tình nhắc đến tên anh, tôi sẽ rất mau chóng nghĩ về anh. Tấm lưng của Jiyong ươm đầy ánh sáng, chậu hoa xương rồng trên bậu cửa sổ vắt bóng trên vai anh và đổ tràn tới gáy. Cái cổ trắng, tóc cắt sát và được nhuộm vàng. Có thể tôi đã từng hỏi anh liệu anh có cho phép tôi chạm vào lưng anh, hoặc cái cổ dài và thanh mảnh. Jiyong sẽ nói có, chắc rồi. Đó là câu trả lời duy nhất của anh cho tất cả các câu hỏi của tôi.

Anh sẽ nấu ăn cho em vào bất kì lúc nào trong ngày chứ?

.

Và anh sẽ làm cho em bò hầm khoai tây dù anh không thích ăn?

.

Anh sẽ chạy đến đưa ô cho em nếu gió trở mạnh và trời đầy mây đen?

Ừ.

Anh sẽ luôn ở đây, không bao giờ đi đâu chứ?

Ừ. Dĩ nhiên rồi, Seunghyun.

Anh không thể từ chối em, phải không Jiyong?

Yên tâm đi Seunghyun, anh không thông minh đến thế.

*

Trong kí ức lộn xộn của tôi, Jiyong rất hiền lành và tốt bụng. Mặc dù ngoài tôi ra, không một ai biết được điều đó. 

Hồi trung học, tôi bắt gặp Jiyong hút thuốc trên sân thượng. Anh nhoài người ra ngoài lan can, cằm tựa trên tay trái, điếu thuốc ngắn tràn khói qua ngón tay. Những ngón tay thanh, có mùi chanh và mảnh dẻ. Rất mát mẻ vào mùa hè và ấm áp vào mùa đông. Lúc đó tôi chưa biết được điều này. Lúc đó đối với tôi, những hình ảnh đầu tiên chính là cái dáng người cong cong như bị bẻ làm đôi của Jiyong vắt ngang trên lan can sân thượng, người con trai lớn hơn tôi và có vẻ mặt non nớt ấy đang nhìn lên bầu trời. Tôi nhớ rằng đó là một dải lụa màu xanh và những con cừu non đang tung tăng gặm cỏ, chúng chạy nhảy từ tây sang đông và đi theo từng bầy, chúng chẳng bao giờ dừng lại mà cứ thế, trôi nổi chứ không phải là đi, về phía trước. Này, anh còn thuốc không? Đó là câu đầu tiên tôi nói với Jiyong. Sau mười lăm năm, cuối cùng anh cũng biết đến sự tồn tại của tôi và bằng một cách nào đó, đã bằng lòng để tôi bước vào thế giới của mình.




4.

Tôi nằm sấp trên giường quan sát Jiyong. Anh đang viết một cái gì đó. Lưng thẳng, đầu cúi, tay đưa bút nhanh và như thể anh đang trượt đi trên mũi giầy của gió. Mỗi khi viết hay đọc cái gì, anh đều phải đeo kính. Cặp kính hình bầu dục, gọng bạc và có dây đeo như những ông già. Tôi đã từng bảo Jiyong rằng anh có thể tháo cái dây đó ra. Nhưng anh bảo anh thích thế. Anh thích nhìn khuôn mặt sáu mươi tuổi của mình bằng đôi mắt của một đứa trẻ con.

-Jiyong, em bảo này. – tôi ngồi dậy. Tay phải của tôi gần đây hay bị tê cứng lại. Jiyong nói anh sẽ tháo còng cho tôi khi và chỉ khi tôi đã ngủ say. Tôi ước rằng tôi có thể ngủ mãi mãi. Tôi đã từng thử giả vờ, nhắm mắt lại và làm cho nhịp thở chậm đi. Nhưng anh ta luôn biết. Seunghyun, nếu em không thôi cái trò đó đi thì em biết là anh sẽ làm gì em đấy.

-Ừ? – Jiyong ngừng viết và quay lại nhìn tôi. Tôi yên lặng đủ lâu để anh nhận ra tôi đang muốn nói gì – không được. Anh đã bảo em rồi, Seunghyun. Anh sẽ không thả em đi.

-tại sao? – tôi chán nản nói. Sáng nào và trưa nào và đêm nào trước khi đi ngủ tôi cũng hỏi anh một câu như vậy. Anh có thể để em đi không và tại sao. Nhiều tới nỗi Jiyong bắt đầu tự động nhắc nhở cho tôi nhớ trước cả khi tôi kịp gọi tên anh. Rằng em phải ở đây và đó là tất cả.

-vì em phải ở đây. Anh chỉ đang cố bảo vệ em. – Jiyong đeo kính lên. Điều đó có nghĩa là anh sẽ không trả lời tôi nữa.

-khỏi cái gì Jiyong? Khỏi bị tông xe khỏi bị điện giật khỏi bị cướp đường khỏi bị ăn quỵt tiền hay khỏi bị thanh toán nhầm trong siêu thị? Anh đang nói gì thế Jiyong? Anh là mối đe dọa duy nhất của em. – tôi bất mãn nói. Tôi đã ở đây ba lần mặt trời lên và hai lần mặt trời xuống. Tôi ở đây cảm tưởng như cả thế kỉ rồi. Thế giới đã chết hết và con người chỉ còn sót lại một đàn ông một đàn bà và ngoài kia người ta đang bắt tay trồng lại những mầm củ cải đầu tiên. Tôi ở đây, bị tước mất tự do và chịu sự giam cầm của người đàn ông mà tôi luôn nghĩ rằng ngoài anh ra trên đời này sẽ không còn ai bảo vệ tôi hết.

-em muốn về, Jiyong. Để em về đi. – tôi năn nỉ anh. Hồi xưa mỗi khi tôi năn nỉ Jiyong điều gì, tôi chỉ cần tỏ ra buồn rầu để anh biết rằng tôi cần anh làm điều đó tôi – Jiyong, em sẽ chết đấy. Em sẽ chết thật đấy, Jiyong. Nếu anh không để em đi.

-Lee Seunghyun – Jiyong đứng lên tiến về phía tôi. Anh không tháo cặp kính. Trông anh như ai đó khác tôi không quen. Anh đang nhìn tôi xuyên qua cặp tròng của đôi kính. Tôi không rõ liệu anh có đang thực sự nhìn thấy tôi không.

-em nghe này – Jiyong giữ chặt đầu tôi bằng hai tay anh, cố định cái nhìn của tôi thẳng vào anh và ghim vào tôi đôi đồng tử màu nâu mà tôi luôn rất thích nhìn. Nhưng lúc này tôi chẳng còn cảm giác gì hết. Cũng giống như cánh tay phải của tôi, vì bị treo lơ lửng trong không trung quá lâu đã trở nên tê liệt – thà em chết ở đây còn hơn là ngoài đó, em hiểu không?

-không. Jiyong. Không. – tôi nhắm mắt lại. Tôi thử nghĩ tới điều gì đó vui vẻ nhưng không được. Tôi thử mở mắt ra nhưng mi mắt tôi nặng trĩu. Tôi nhận ra tôi đang tránh nhìn vào mắt Jiyong. Anh sẽ biết được rằng tôi đang trở nên chán ghét anh và tôi thấy buồn bã. Không cách nào chịu nổi.



khỏi anh, Seunghyun.
Anh đang cố gắng bảo vệ em khỏi chính mình.

*

Chúng tôi luôn ngủ cùng giường. Tôi nhìn Jiyong đọc sách cho đến khi ngủ thiếp đi. Trong những đoạn đầu của giấc mơ, Jiyong sẽ giải thoát cho tôi và lái xe đưa tôi về thành phố. Tôi sẽ tới nhà cô để nói với cô rằng tôi xin lỗi, chuyện này nằm ngoài ý muốn của tôi và liệu chúng ta có thể làm một đám cưới khác. Nhưng rồi giấc ngủ mau chóng trườn đến lôi tôi vào cái vũng lầy mệt mỏi đến phát khóc của nó, dù cố bao nhiêu cũng chẳng thể nghĩ thêm được gì.

Thi thoảng khi tôi tỉnh giấc trong đêm, tôi nhìn lên đầu giường để xem liệu cái còng có còn ở đó. Và rồi tôi không thấy nó đâu và thế là tôi hoan hỉ một lúc. Nhưng chẳng được bao lâu bởi tôi sẽ nghe thấy Jiyong nói, ngủ đi, nếu em không muốn cả đêm bị treo lên như vậy. Jiyong dường như chẳng ngủ bao giờ.

Vào buổi sáng anh sẽ mang đồ ăn tới cho tôi, bánh mì đen và trứng benedict, mứt việt quất và bơ, phô mai cheddar và sữa không đường. Có cả táo nhỏ nữa. Trong lúc ăn tôi sẽ được tháo còng. Trong lúc tôi ăn anh sẽ ngồi yên nhìn tôi chăm chú. Trước đây, rất lâu rồi, khi tôi sang nhà anh ăn sáng để cùng đi học, cũng có lúc tôi nhận ra anh ngừng đọc báo quan sát tôi. Jiyong không mấy khi ăn sáng. Anh thường uống cà phê hoặc trà đen, là những thứ có chết cũng không bao giờ tôi được uống. Cứ vậy, khi đó tôi chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là ăn một bữa sáng ngon lành, cùng với một đàn anh học trên tôi hai lớp, là người mà tôi đã từng hút thuốc chung và thường đi về cùng. Khi đó tôi còn rất trẻ, ánh mắt của anh dù có sâu đến mấy cũng không thể nào chạm được cõi lòng tôi.

-dù bây giờ em đang rất ghét anh, nhưng anh làm em nhớ hồi trước. Em không thể ghét anh khi đó được. – tôi nói. Jiyong sống một mình từ khi vào trung học. Anh nói bà ngoại đã dạy anh mấy chuyện nấu nướng này. Tôi bảo, nếu có thể tôi sẽ đến thăm và mua một lẵng hoa cho bà.

-thế à? Cảm ơn em. – Jiyong mỉm cười và nói. Có thể cảm xúc của tôi đã bị hỏng hóc hay sao đó mà mặc dù lúc này anh làm tôi buồn kinh khủng, nụ cười của anh vẫn y hệt những năm tháng trước kia, chúng vẫn có thứ sức mạnh hệt nguyên như vậy. Chúng có thể ép hết mọi buồn đau ra khỏi tôi như vắt kiệt một quả chanh và làm lồng ngực tôi ngạt thở. Như một mầm cúc dại đang chĩa những cái lá tí hon của nó xuyên qua một lớp đất ẩm mềm.




5.

Jiyong đưa tôi ra biển.

Anh sẽ tháo cho em một lúc, nhưng nếu em có ý định chạy trốn, hãy nhớ là anh chạy nhanh hơn em. Anh nói thế, trước khi lôi cái chìa ra từ túi áo. Vậy là nó nằm ở đó, tôi chỉ nghĩ được đến vậy thôi.

Trên xe, anh mở Queen. Khi còn học trung học, chúng tôi cùng thích ban nhạc này, đặc biệt là Freddy. Tường phòng của cả tôi và anh đều dán đầy các biểu tượng hoàng đạo và poster. Có lần Jiyong đã tặng tôi một album của Queen do anh tự làm vào dịp sinh nhật thứ mười tám của tôi. Cái đĩa đó tôi để trong ngăn kéo đầu giường, cái kho bí mật của tôi dùng để chứa những thứ quý giá mặc dù tôi không còn dùng đến. Tôi nghĩ ngợi một lúc. 

Vậy là khi lớn lên, tôi đã xếp Jiyong vào đó. 

Ý tôi là, anh luôn là một phần quan trọng trong kí ức của tôi nhưng đã rất nhanh tôi chẳng còn cần đến anh nữa. Tôi đã đủ lớn để tự đi bộ đến trường, tự mua đồ ăn sáng và tự làm bài tập về nhà. Tôi có nhiều bạn bè hơn, tôi ra ngoài thường xuyên hơn và tôi bắt đầu có hứng thú với các cô gái. Khi tôi lên đại học, tôi có bạn gái đầu tiên. Jiyong đã bảo tôi qua điện thoại, nếu em thực sự thích cô ấy thì hãy ở bên cô ấy càng lâu càng tốt, trở thành chỗ dựa cho cô ấy đủ vững chắc để cô ấy không thể rời bỏ em. Thực ra mà nói, khi đó tôi đâu có nghĩ nhiều đến những chuyện như vậy. Ý tôi là, những thứ cảm tình này cũng chỉ là một điều cần phải làm khi lớn lên mà thôi. Chúng chẳng có nghĩa lí gì hết. Với tôi trưởng thành là như vậy. Không có nhiều cảm xúc lắm mà đơn giản là người ta chỉ làm những thứ người khác làm, để tự đồng hóa chính mình với môi trường xung quanh. Trong quá trình dung hòa đó, tôi đã bỏ quên Jiyong ở một góc kẹt nhỏ bé mà tôi đồ rằng tôi đã lỡ đánh rơi. 

Cũng có khi tôi muốn tới thăm anh, hỏi anh một vài chuyện vặt vãnh mà hồi xưa chúng tôi thường hay nói. Kiểu như là, anh còn để Save me làm nhạc chuông nữa không, em thì đã chuyển sang Who will rock you rồi, anh và em đã từng bật bài này suốt cả mùa hè nhỉ. Ừ, này, Jiyong, em chỉ muốn nói là

Nhưng tôi chưa bao giờ nói ra được. Cũng giống như đánh rơi nhẫn hay khuyên tai xuống gầm giường mà chỉ vì bạn quá ngại để lôi ra, bạn sẽ dần tự dối bản thân rằng bạn không còn cần đến chúng nữa. Và bạn không cần đến chúng thật. Thậm chí bạn sẽ quên và nếu có vô tình nhớ lại, chúng cũng sẽ xuất hiện dưới hình dạng đã-từng-là-một-cái-gì-quan-trọng mà thôi.

Jiyong đang hát theo Freddy. Tôi biết bài hát này. Chúng tôi đã từng gào lên ông ổng vào lúc hai giờ sáng hay thực tế muộn hơn, to đến mức người ta phải đập cửa nhà anh và phàn nàn với mẹ tôi rằng đừng bao giờ cho tôi ngủ lang ở đó nữa. Đã từng có rất nhiều đêm như vậy. 

Jiyong mười tám tuổi sẽ đợi tôi mười sáu tuổi trước cổng trường, trên đường về nhà đột nhiên anh dừng lại và đôi mắt anh bỗng buồn hết sức, tôi sẽ lo lắng hỏi vì sao. Hôm qua anh lỡ mua nhiều thức ăn quá, mà lại mua nhầm thịt bò, này Seunghyun, qua nhà anh đi anh sẽ làm cho em ăn, một nồi to thật to luôn và em có thể cho vào hộp mang về nhà, à và nếu được anh sẽ xin phép mẹ em cho em ngủ lại một đêm, mình có thể thức thật khuya nghe Queen và làm phiền hàng xóm một tí, xem Psycho và anh có cả The Shining nữa, anh sẽ gọi em dậy sớm để đi học và sẽ làm bữa sáng cho em. Được rồi Jiyong, tôi sẽ nói thế, anh luôn nói rất nhiều khi cố gắng thuyết phục tôi ra ngoài cùng anh hay đến nhà anh ngủ lại. Cứ như thể anh phải kể hết ra mọi thứ trên đời anh có thể mang lại cho tôi, chỉ có thế tôi mới đồng ý làm theo những điều anh mong ước. 

Nhưng này Jiyong, anh phải biết một điều, rằng chỉ cần anh làm đôi mắt mình kéo xuống thành một vệt dài như vậy và đột nhiên em cảm thấy cả bầu trời này sẽ không thể nào sáng lên được nữa, và thay vì nói một loạt những điều em đã biết rồi như thế mà chỉ cần bảo rằng Seunghyun ơi, hãy ở lại với anh, bởi anh thấy cô đơn lắm. Chỉ mấy lời đơn giản thế thôi, và em sẽ làm theo tất cả những gì anh muốn. Em nói thật đấy, Jiyong.

-đến nơi rồi. – Jiyong nói. Anh hạ cửa kính xe xuống và bảo tôi nhìn ra bên ngoài.

Khác với tưởng tượng, biển xa hơn tôi nghĩ rất nhiều. Từ ngôi nhà của Jiyong ra tới biển cách một đoạn đường và một con đê. Tiếng sóng biển tôi cho rằng mình nghe thấy hàng đêm có lẽ đến từ một chốn nào đó trong trí nhớ của tôi. Rằng nếu chuyện xảy ra như thế, hẳn là bởi biển đang ở rất gần đây.

-mình ra ngoài được không? – tôi hỏi anh – em sẽ không bỏ trốn đâu. Em chạy chậm lắm. Và dù sao em cũng không biết đường về.

Jiyong suy nghĩ một lát trước khi gật đầu. Hai chúng tôi để xe trên bờ đê và theo lối cầu thang đi xuống dưới. Biển vắng lạnh và yên bình. Ở phía xa tôi thấy đường chân trời thẳng tắp. Thành phố ở đâu đó phía đằng kia còn tôi ở đây, ở biển. Ai đó đã từng nói với tôi rằng biển là nơi gần thiên đường nhất. Nếu tới đây để chết sóng sẽ nâng tôi lên bầu trời. 

Tôi đã từng muốn cùng Jiyong tới biển. 

Ngủ trên bãi cát và đốt lửa trại, uống rum và ăn bạch tuộc nướng. Chỉ là khi đó, chúng tôi đã lên với nhau vô vàn dự định và ý tưởng hay ho để cùng làm. Anh và em sẽ đi phiêu lưu vòng quanh thế giới, nếu hết tiền chúng ta sẽ dừng lại và đi làm và mình sẽ chăm sóc cho nhau. Chúng tôi đã cùng nhìn lên dải ngân hà lấp lánh quần tụ hàng vạn vì sao và lên kế hoạch cụ thể cho tương lai mà chúng tôi đã được mặc định rằng sẽ cùng nhau ở đó. Giờ thì nhìn xem. Ta đã cùng tới biển rồi. Chúng ta đã làm được rồi đó, Jiyong. Chỉ là anh và em, hồi xưa chúng ta chưa bao giờ nghĩ tới việc khi lớn lên ta sẽ thành ra thế nào. Có lẽ là bởi vậy đấy, là vì chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng rồi đây chúng ta sẽ ở rất xa nhau.

Tôi đi bộ dọc bãi cát. Jiyong bảo rằng anh thấy mệt nên chỉ muốn ngồi một chỗ thôi. Tôi đi chậm rãi, thi thoảng đi sang ngang một chút để sóng vỗ vào chân. Những ngón nhỏ dính dầy cát và đôi khi tôi dẫm lên đám vỏ sò kêu lạo xạo. Không cần phải quay đầu lại tôi cũng biết được Jiyong đang dõi theo tôi. Như mọi khi. Như tất cả mọi lần chúng tôi ở gần nhau anh đã luôn chăm chú nhìn tôi theo cách riêng của anh, hy vọng rằng một ngày nào đó thật gần tôi sẽ biết được. Nhưng tôi đã không bao giờ để ý, tôi thậm chí đã rời bỏ anh quá nhanh để nhận ra rằng với Jiyong, tôi còn hơn cả một đứa trẻ  được nuông chiều.

Tôi đi mãi cho tới khi nghe Jiyong gọi tên tôi. Giọng anh bình thản, không mảy may lo lắng. Giống như mẹ sẽ gọi tôi về thôi vì trời đã tối rồi. Về thôi nào Seunghyun. Hoàng hôn sắp buông xuống rồi. Tôi đi về phía anh. Jiyong đứng yên, chân anh vùi sâu trong cát. Hai tay anh buông bên mạn sườn và anh nhìn thẳng về phía tôi. Đến gần hơn tôi thấy anh mỉm cười. Và tôi, tôi nghĩ mình đã cười đáp lại.

*

-anh chưa bao giờ gặp cô gái đó. – đột nhiên Jiyong nói. Chúng tôi quyết định ở lại xem hoàng hôn rồi mới về. Tôi nghĩ, cô gái nào vậy, Jiyong.

-em chưa từng nói với anh về cô ấy. Cách đây một tuần em đến nhà anh và bảo, em sắp cưới rồi, anh làm phù rể cho em nhé, được không? Anh đã rất ngạc nhiên đấy. – Jiyong nói. Mặt trời như một quả cầu lửa bị ăn mòn bởi biển. Trời tối rất nhanh. Cứ như ai đó đang gắng sức tẩy đi ánh sáng trắng của bầu trời.

-em đã định nói mấy lần, thật đấy. Nhưng mọi thứ lung tung quá. – tôi đáp. Có rất nhiều thứ tôi muốn nói với Jiyong, nói mấy đêm cũng không hết được. Nhưng chúng cứ cố thủ ở đó, lăn lóc nơi đầu lưỡi tôi rồi lại trôi vào bụng.

-thực ra anh đâu có thích làm phù rể cho em. – Jiyong thở dài – nhưng em biết đấy, anh không thể từ chối em, dù em đòi hỏi bất cứ điều gì.

Và tôi quay sang nhìn anh. Lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau, tôi chủ động tìm kiếm anh và ghim chặt lấy anh cho tới khi anh nhận ra tôi. Có sự diệu kỳ nào đó chuyển biến trong đôi mắt của Jiyong. Tôi không biết nữa. Chúng làm cõi lòng tôi thắt lại như một trận thủy triều.

-em biết, Jiyong. Dĩ nhiên là em biết chứ. Vì thế em mới đến tìm anh. – tôi cố gắng giữ cho giọng đừng run. Nhưng biết làm sao khi sự chờ đợi của Jiyong lại làm tôi hồi hộp. Anh yên lặng và thu vén lại tôi trong đôi mắt của mình. Từ rất lâu rồi, anh đã luôn đứng yên chờ đợi tôi ngoái đầu nhìn lại. Để thấy rằng anh vẫn luôn ở đây. Không bao giờ quá xa, cũng không quá gần. Khoảng cách giữa chúng tôi Jiyong không có sức mạnh nào để nắm giữ. Anh đã tự khóa tay chính mình và đặt chìa khóa vào tay tôi.

-có vẻ em đã lớn thật rồi, Seunghyun. – hoàng hôn đổ bóng trên vai anh. Tôi cứ muốn chúng tôi như thế này thêm một lúc.




6.

Khi về tới nhà tôi bảo Jiyong đừng dùng cái còng đó nữa.

-em sẽ ở lại đây. Với anh. Đến khi nào anh bảo em đi thì thôi. – tôi nghiêm túc nói.

-nhưng có thể em sẽ đi thật. – Jiyong giữ cái còng trong tay, anh đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của tôi.

-khi đó em sẽ cho anh biết. – tôi nói.

Sau hôm đó tôi không còn thấy nó nữa. Cái còng đã hoàn toàn biến mất hay chưa tôi cũng không thể nào biết. Có thể nó đang đợi tôi. Nhưng hiện giờ thì ổn rồi, những vết xước trên tay tôi đang lành lại.

*

Không còn bị giữ một chỗ cả ngày, tôi có thể đi lung tung trong nhà. Một ngôi nhà nhỏ, có hai tầng và một tầng hầm, ba phòng ngủ, bếp và phòng ăn là một, phía trước nhà là một cái vườn to trồng rau củ. Trong nhà không có tivi nhưng có máy quay đĩa và hàng chồng hàng đống đĩa. Jiyong đặc biệt thích lưu trữ đĩa và sách trong nhà. Anh bảo đó là một dạng thú vui khi em bắt đầu già. Anh thấy mình già đi vào năm anh hai mươi lăm tuổi, khi đó anh không còn mấy hứng thú về hình thức của bản thân hay chuyện tiền bạc nữa. Anh để ý hơn tới sức khỏe và anh dừng hút thuốc. Anh đi ngủ sớm và đặt ra một kế hoạch tập luyện cho chính mình. Anh nuôi cá cảnh và cuối tuần thay vì đi club, anh xem phim hoặc vào một quán bar vắng khách nho nhỏ nào đó, uống vodka rồi sau đó mười giờ anh về nhà đi ngủ. Hoặc là đi mua sách. Có nhiều thứ hay em có thể học được từ chúng, nhiều hơn mức một con người có thể dạy cho em. Với cả, chúng sẽ không đời nào bỏ rơi em.



7.

Một hôm, Jiyong bảo tôi hãy gọi điện về nhà. Anh nói, bố mẹ em cần phải biết em đang ở đâu và dự định của em cho tương lai.

-họ sẽ tới đón em ngay, anh biết thế đúng không? – tôi nói. Tôi không hiểu nổi con người này. Anh đưa tôi đến đây nhằm phá hoại đám cưới của tôi, và giờ thì anh nói tôi gọi về nhà và cho bố mẹ biết họ phải đến đâu để giải cứu con trai mình.

-nhưng em đã lớn rồi, em có thể tự quyết định cuộc đời mình, phải không? Em nói em sẽ ở lại với anh. – Jiyong đưa điện thoại cho tôi. Khi đến đây anh đã cất nó đi.

-đúng, em đã nói như thế. Nhưng Jiyong, em có bạn gái. Đó là vấn đề đấy. – tôi nói – nếu bố mẹ biết em ở đâu, đang làm gì, em sẽ phải trả lời họ vì sao em lại tự hủy đám cưới của chính mình. Và em không có một lý do chính đáng nào hết.

-em anh. – Jiyong đáp – anh lý do của em. Em bảo em muốn sống cùng anh. Đơn giản như thế thôi.

-anh là một vấn đề còn lớn hơn, Jiyong. – tôi thở dài.

Những ngày này tôi đã thử nghĩ về mối quan hệ, nếu tôi có thể gọi nó thế, cái thứ đang tồn tại một cách mập mờ giữa chúng tôi. Có thể Jiyong cần tôi hơn tôi nghĩ, còn tôi, tôi không rõ cảm xúc của mình. Tôi đã từng tin rằng, cái ngày trên bãi biển hôm đó tôi đã thực lòng muốn ở lại bên anh. Tôi không muốn Jiyong ở một mình bởi anh là một đứa trẻ rất cô đơn, tôi không muốn ngày ngày anh sẽ ra biển để ngắm hoàng hôn rồi nhận ra tôi đã từng ở đó với anh, cạnh bên anh nhưng chỉ là quá khứ. Tôi ghét việc biết rằng anh bị tổn thương. Và tệ hơn nếu chính tôi là cái nguyên nhân đó. Nhưng cũng có nhiều lần trong đêm khi tôi thức dậy, Jiyong đang ngủ say cạnh bên tôi. Anh không sợ em sẽ bỏ trốn sao? Thậm chí tôi còn nghĩ tới việc lấy chìa khóa xe của anh và đi khỏi đây, dù tôi không biết đường về cũng chẳng sao, chỉ là tôi phải rời khỏi đây, phải tránh xa con người này. 

Nhưng rốt cuộc tôi đã không làm.

*

Tôi có một cô bạn gái đang nguyền rủa tôi ở thành phố. Tôi quen cô ở chỗ làm, chúng tôi hẹn hò trong hai tháng rồi sau đó cô bảo chúng ta hãy làm đám cưới đi.

-em mệt mỏi với việc đi làm rồi, Seunghyun. – một lần cô nói – chúng mình cưới nhau đi và em sẽ ở nhà chăm con còn anh lo chuyện kiếm tiền, thế nào, được đấy chứ?

Tôi đã bảo được, rằng đó là một ý hay mặc dù chúng tôi hãy còn quá trẻ để có thể đảm bảo về một tương lai vững chắc. Cô mới chỉ hai hai và tôi hơn cô được hai năm tuổi đời. Hai chúng tôi chỉ là những đứa trẻ đang chơi đồ hàng ở sân sau nhà, tự vẽ ra một viễn cảnh dễ chịu và tinh khôi. Tôi không rõ tôi đã đồng ý với cô thế nào hay sau đó chúng tôi vùng dậy và đi chọn nhẫn cưới nhanh chóng ra sao. Kí ức của tôi gần đây bị xáo trộn. Phải mất một lúc tôi mới nhớ ra rằng tôi đã mười sáu tuổi cách đây gần mười năm rồi, mặc dù khuôn mặt của anh thì vẫn thế. Có những sáng tôi dậy sớm, và Jiyong thì không ở đây. Anh đang đánh răng hoặc đang ngồi ngoài ban công đọc sách. Những lúc đó tôi mới nhận ra, đây là Jiyong đã lớn. Anh không mặc đồng phục và không phải anh đang ôn bài cho tiết kiểm tra. Anh chỉ đang đọc một cuốn sách ưa thích, uống trà, thi thoảng anh sẽ ngoái nhìn kiểm tra xem tôi đã dậy hay chưa. Một lần khi tôi mở mắt ra, tôi bắt gặp ánh mắt của anh. Em dậy rồi, và anh nói, anh sẽ làm bữa sáng cho em ngay. Đã mười năm rồi ư, tôi nhìn lên trần nhà và nghĩ, chúng tôi thực sự đã lớn lên rồi.

Và, liệu có phải, suốt biết bao nhiêu năm trời, anh vẫn cười với tôi y như thế. Nụ cười dịu dàng đó vẫn đủ sức làm đảo lộn những giá trị sống tồn tại xung quanh tôi.




8.

-nhưng em đã không bỏ đi. – Jiyong uống trà. Tôi đã kể cho anh nghe chuyện tôi lập kế hoạch bỏ đi khi anh đang ngủ. Nhưng đó là tất cả những gì anh nói. Một lời xác nhận lại trong lòng tôi. Rằng tôi có thể, nhưng tôi đã không làm. Tôi đã không từ bỏ Jiyong.

-ngày mai em sẽ gọi điện. – trước khi đi ngủ, tôi nói.

-còn anh thì sẽ luôn ở đây. – Jiyong vươn người về phía tôi. 


Và tôi chỉ cần nhắm mắt lại.






end.

Comments

  1. Thật vui khi thấy chị đã viết trở lại :)
    Em sẽ đọc và comment sau nhé.

    From Liv Thy with much love.

    ReplyDelete
  2. Điều đầu tiên làm em ngạc nhiên là chị không viết angst :)

    Thật lòng thì đây là một trong những fic, em tạm gọi là pink đi ha, của chị mà em rất thích (thích nhất là câu chuyện về áo và quần đó ạ, tên thì em không nhớ rõ lắm :D).
    Theo dõi blog chị cũng đã lâu, em có cảm giác dường như Yong và Gri là nỗi ám ảnh của chị. Từ giọng văn đến cốt truyện đều nói về những khát khao muốn ôm ấp, bảo vệ, che chở mà chị dành cho cả Ri lẫn Yong (thậm chí là đem giấu đi thật xa, như trong câu chuyện này). Từng là một Grist nên em có thể hiểu và cảm nhận được điều này :)

    Em không dám viết nhiều vì em không biết chị có thích người khác comment trong blog không nhưng em chỉ muốn nói là, ngay cả khi không viết angst thì những câu chuyện của chị vẫn có một xíu gì đó vừa thật, vừa mơ, rất ám ảnh đó ạ.

    P/S: sorry chị vì sau gần hai tháng em mới type được những dòng này. Em đang trong tình trạng khủng khoảng năm cuối cấp nên mới vậy đó ạ :D

    ReplyDelete
  3. Cảm ơn em (:
    Bị gọi là nỗi ám ảnh thì có hơi xấu hổ vì chị cũng sắp đầu 2 rồi ^^ Chị thì chỉ nghĩ, thực ra hai đứa trẻ này có cái gì đấy đáng để viết về thôi thì đúng hơn, dường như là một kiểu hiện thực hóa ấy mà dù nó có hơi ích kỉ cá nhân một chút.
    Dù sao cũng cảm ơn em vì sau gần 2 tháng vẫn được em comment. Và thực ra chị khoái người ta comment lên blog lắm á (ai cũng vậy mà, author nên đặc biệt thích).

    Năm cuối cấp rồi em hãy cố gắng lên nhé. Rất mệt mỏi nhưng mà rồi sẽ ổn cả thôi ^__^

    ReplyDelete

Post a Comment