Mùa xuân, anh đào nở, và em.
2.
Hai tuần một
lần, tôi viết những lá thư tay để gửi vào miền nam. Ngày xưa, tôi có một người
bạn trai học cùng lớp hồi cấp ba. Chúng tôi ngồi cạnh nhau hai năm cuối và rất
bình thường, thích nhau. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy bảo rằng gia đình cậu sẽ
chuyển vào miền nam sinh sống. Cậu nói thế, rồi hôn tôi. Mùi mồ hôi của con trai
trên áo khoác đồng phục khiến tôi bồi hồi. Bây giờ cậu ấy đã có bạn gái rồi,
nhưng chúng tôi vẫn luôn viết những lá thư cho nhau. Có lần, trong một lá được
gửi đầu mùa đông, cậu ấy viết, khi ngắm
những cái chồi non bé đang mọc lên, mình lại nghĩ đến cậu. Mình thực sự không
biết vì sao. Một tháng trước, mình đã mua cái chậu dạ yến thảo này ở cửa hàng
hoa của chị gái và chăm bẵm nó. Sáng nay khi tỉnh dậy, quan sát một lúc mình để
ý thấy đã xuất hiện vài cái mầm non. Mình vui vẻ hẳn lên và sau đó khuôn mặt cậu
liền xuất hiện. Thế rồi mình đã dành cả buổi sáng nhàn rỗi của một ngày chủ nhật
nào đó để viết cho cậu mấy dòng.
Khi lá thư đến được với cậu, chắc là mùa thu của chúng ta đã kết thúc rồi.
Khi lá thư đến được với cậu, chắc là mùa thu của chúng ta đã kết thúc rồi.
9.
Có một công viên trên một hòn đảo vắng. Ở đó có chim, có cá, chó và cả
mèo, không có người. Một ngày nọ, có chiếc thuyền nhỏ cập bờ. Trên thuyền có
hai người. Họ chỉ im lặng kéo chiếc thuyền lên và từ sáng đến chiều, họ nhìn ra
mặt biển. Một thời gian sau đó, khi họ chết đi, những con vật đã khóc thương
cho họ.
Mình đã khóc thương cho cậu, đến mức nước mắt mình cạn khô. Nhưng cậu
đã không quay trở lại. Dù có thế nào, bất luận chuyện gì xảy ra đi chẳng nữa, cậu
và mình đã đi về hai phía rất xa.
Cậu có nhớ mình không?
Cậu có muốn gặp mình không?
Mình muốn gặp cậu.
10.
Ban đầu tôi
tin rằng cậu ấy sẽ không trả lời lá thư thứ nhất của tôi. Ý tôi là, sau khi cậu
ấy nói muốn chia tay vì đã quen người yêu mới. Chúng ta vẫn là bạn bè chứ, cậu ấy
thận trọng hỏi, chắc chắn rồi, tôi trả lời. Chẳng có vấn đề gì cả. Tôi đã luôn
biết rằng dù có yêu thương nhau đến mấy, ai cũng có thể rời bỏ bất kì ai. Đó là
sự thật. Tuy nhiên chấp nhận nó hay không thì lại là lựa chọn của chúng ta. Khi
đó tôi đã phản kháng đến cùng. Thương tích đầy mình và tôi khóc mỗi đêm. Khi thứ
ánh sáng duy nhất mà chúng ta có được bỗng biến mất, xung quanh sẽ chỉ còn là
bóng tối. Thứ bóng tối đó thậm chí còn trở nên đáng sợ hơn khi chúng ta biết được
rằng, ánh sáng kia chẳng bị ai cướp mất cả, chúng tự nguyện ra đi.
Một thời
gian sau đó, lá thư của cậu ấy đến được tay tôi. Cậu hỏi thăm sức khỏe của tôi
và gia đình, rồi cậu kể về cuộc sống trong nam. Thời tiết nóng bức và hanh khô
rất khó chịu với người miền bắc, nhưng giờ đây cậu ấy đã thích nghi được rồi,
thức ăn ngon, gần nhà có bể bơi công cộng nên chủ nhật hàng tuần cậu thường đưa
em trai đi cùng. Khi bơi cậu ấy rẽ nước như một con cá heo nhỏ. Tôi đã từng
nhìn thấy và hình ảnh lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời đó đang trở về trong kí ức
của tôi.
Mùi clo hăng nồng, những chiếc phao dập dềnh trên mặt nước, tiếng nô đùa của lũ trẻ, màu nước trong veo, ánh sáng rực rỡ nơi đáy bể giống như thiên đường.
Hàm răng trắng tinh khi cậu ấy mỉm cười. Bả vai bị cháy nắng. Tóc mai sũng nước. Những ngón tay nâu.
Mùi clo hăng nồng, những chiếc phao dập dềnh trên mặt nước, tiếng nô đùa của lũ trẻ, màu nước trong veo, ánh sáng rực rỡ nơi đáy bể giống như thiên đường.
Hàm răng trắng tinh khi cậu ấy mỉm cười. Bả vai bị cháy nắng. Tóc mai sũng nước. Những ngón tay nâu.
Một ngày nào đó, hãy đến thăm mình.
Comments
Post a Comment