Good morning, and in case I don't see you, good afternoon, good evening, and goodnight.


Có thể một ngày nào đó chúng mình sẽ gặp lại nhau. Em sẽ ôm anh và chúng mình sẽ nói chuyện như chưa bao giờ xa cách. Có thể một ngày nào đó, em sẽ gặp lại anh. Có thể, một ngày nào đó. Có thể, có thể thôi. 

Trong những giấc mơ về đêm, Lee Seung-hyun đến thăm tôi như những ngày xưa cũ của nhiều năm về trước. Trong mơ, em vẫn xinh đẹp như tấm ảnh tôi đã không còn giữ trong điện thoại. Những tấm hình đen trắng, đôi mắt em khép hờ, không nhìn về tôi, không nhìn về đâu cả. Trong những giấc mơ, tôi biết mình vẫn yêu em như cũ, vẫn tìm kiếm đôi mắt em như chưa bao giờ ngừng lại. Mở mắt ra, Lee Seung-hyun. Nhìn anh đi, Lee Seung-hyun. Trong những giấc mơ hằng đêm, Lee Seung-hyun đến thăm tôi, dù tôi không hề muốn. 

Đã rất nhiều năm rồi, tôi không gặp em. Sau khi xuất ngũ, em biến mất. Em nói, trong tin nhắn cuối cùng tôi nhận được, có thể một ngày nào đó chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Và rằng em nói, có thể, có thể thôi. Tin nhắn của em, tôi đã không trả lời. Lee Seung-hyun, đừng đi. Lee Seung-hyun. Đến cuối cùng, cũng chỉ là vì tôi muốn gọi tên em. 

Ai rồi cũng khác. Thi thoảng tôi không còn nhận ra được khuôn mặt mình trong gương. Young-bae nói, trong một lần đến thăm tôi, rằng chúng ta có lẽ đã già rồi. Young-bae nói, bây giờ mình không còn nhảy được như ngày xưa nữa, cũng không còn hát như ngày xưa. Ngày xưa, khi chúng mình 16 tuổi, trong nhà thờ, cậu nói cậu muốn trở thành người nổi tiếng. Cậu nói, G-Dragon là giấc mơ của cậu. Và rằng có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ có thể khao khát được điều gì nhiều hơn thế. Young-bae, mình chỉ muốn cậu biết rằng, giấc mơ năm chúng ta 16 tuổi đều đã đạt được rồi. Trong ánh sáng rực rỡ của những tháng ngày sau này, mình biết là chúng ta đã chạm được đến thiên đường. Young-bae nhìn tôi, đôi mắt cậu muốn nói, vậy thì Kwon Ji-yong, cậu nhìn như thể vẫn đang tiếp tục tìm kiếm. Cậu còn mong muốn hoài bão gì, mình không tin lại không đạt được. Có thể G-Dragon đã thôi khao khát, có thể trong đêm cậu ta đã chẳng còn mơ mộng gì mà ngủ say như một đứa trẻ hạnh phúc. Thế còn Kwon Ji-yong, tôi nói, vẫn còn những giấc mơ dang dở. Những tấm hình đen trắng nhảy múa cuồng loạn. Young-bae, hàng đêm mình vẫn mơ. Những giấc mơ tội nghiệp và đáng sợ. Young-bae, đến bao giờ mình mới có thể tỉnh dậy đây?

Tôi trống rỗng như nước mắt của chính mình. Tôi vẫn khóc khi xem phim của Cao Viên Viên và Triệu Hựu Đình. Trong phim, Diệp Lam Thu nói chỉ tiếc rằng tình yêu này sao lại đến quá muộn như vậy rồi tự sát. Dù sao thì nàng cũng đã có được tình yêu của người đàn ông mà nàng yêu rồi. Có thể sau khi đã có được tình yêu, cái chết cũng chẳng còn đáng sợ đến thế. Và vì sao đó, mà thứ tình yêu tôi đang mang theo này khiến lòng ham sống trong tôi cựa quậy. Tôi chưa muốn chết, bởi vì có thể một ngày nào đó tôi sẽ có được tình yêu của em. Hy vọng là một thứ chất độc quỷ quyệt. Có những ngày tôi thức dậy, lắng nghe không khí chuyển động xuyên qua những tán cây. Tôi như nghe thấy tiếng gõ cửa đâu đây, thật êm và khẽ như thể tôi vẫn còn đang mơ, và rằng qua cánh cửa nhà, tôi thấy em đi tới. Em ngồi xuống bên tôi, em nhìn tôi, đôi mắt nâu to mà tôi rất nhớ phản chiếu ánh sáng của bầu trời. Chào em, Lee Seung-hyun. Tôi nghe tiếng mình nói, lạ như tiếng người qua đường. Chào anh, Kwon Ji-yong. Và giọng nói thân thương của em mà tôi cứ ngỡ là đã quên dội về như những đợt sóng tôi nghe cách đây không lâu trong một lần đi biển. Lee Seung-hyun, anh đã rất nhớ em. Tôi mở mắt. Trong ánh sáng mùa đông, chỉ còn lại tiếng sóng trôi xa dần. 

Không lâu sau khi xuất ngũ, tôi trở thành nhạc sĩ toàn thời gian. Tức là nhóm nhạc không còn nữa. Young-bae vẫn hát, dù không còn được thường xuyên sau khi có gia đình. Choi Seung-hyun đã đi tới một đất nước khác. Kang Dae-sung vẫn còn trong thành phố. Tuần một lần, chúng tôi sẽ gặp nhau nói chuyện ngày xưa. Từ rất lâu về trước khi chúng tôi mười sáu, mười bảy tuổi. Khi tất cả mới chỉ là những đứa trẻ thích đùa và ồn ã, cười thành tiếng trên tàu điện ngầm và ngủ say sau khi đã tập luyện mười hai tiếng một ngày. Dae-sung nói, em vẫn nhớ những tháng ngày đó. Chúng ta không hề thực sự đau khổ khi chúng ta còn trẻ. Em nói, ngày xưa đó, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn biết rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả. Ji-yong à, anh có biết điều đáng sợ nhất của việc trở thành người lớn là gì không? Đó là dần dần, chúng ta buộc phải nhận ra rằng có những việc sẽ không bao giờ được như chúng ta mong muốn. Em không thích điều đó, Ji-yong hyung, em không thích việc cố gắng rất nhiều, chạy đến cuồng điên, mà vẫn chẳng bao giờ chạm được đến đích. Chỉ đơn giản là cái đích đó không có thật thôi. Anh có hiểu em đang cố gắng nói gì không? Anh hiểu, tôi nói, anh hiểu, Kang Dae-sung, chỉ là có những người sẽ mãi mãi từ chối sự thật đó. Vậy thì cũng có sao đâu, Ji-yong hyung, vậy thì cũng chẳng làm sao cả. Dù thế nào đi chăng nữa, thế giới của mỗi người cũng đều phải đơn độc mà tồn tại thôi.

- Em đã gặp Seung-hyun đấy. - Một lần khi đến thăm tôi, Dae-sung đã nói vậy sau khi em đặt nước pha trà.

- À lâu lắm rồi anh chưa gặp anh ấy. - Tôi trả lời. Seung-hyun hyung, người anh yêu quý của tôi. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là trước khi anh rời khỏi Hàn Quốc. Anh sẽ đi đâu, Seung-hyun hyung? Anh không thể ở lại được sao. Chẳng cần đi đâu chúng ta cũng đã rất cô đơn rồi. Vì sao anh không thể ở lại với em? Những câu hỏi dông dài thừa thãi trôi vào thinh không. Anh nói, Kwon Ji-yong, em phải bảo trọng đấy. Chúng ta đều phải tự chăm sóc lấy mình thôi.

- Không, em đã gặp Lee Seung-hyun. - Dae-sung tựa lưng vào bàn bếp. Ánh sáng mùa hè mát lạnh.

Vậy là Lee Seung-hyun đã trở về. Tôi nên phản ứng thế nào? Tôi có nên đi tìm em? Tôi có nên chạy trốn? Tôi có nên khóa trái cửa nhà và gọi đồ ăn qua điện thoại? Tôi có nên vĩnh viễn trốn tránh em?

- Ji-yong hyung, Lee Seung-hyun sẽ đến tìm anh đấy. - Dae-sung lấy ấm nước đã sôi rót vào ấm trà. Hương trà nhài. Căn bếp. Ánh sáng của tháng Năm. Lee Seung-hyun. Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Ánh sáng cũng đã biến mất rồi. Gương mặt của Dae-sung không cười. Em nói, Ji-yong hyung, Lee Seung-hyun sẽ đến tìm anh đấy. Anh sẽ làm gì? Gần đây anh không còn đau khổ như ngày xưa nữa - Dae-sung nói, rồi em nói thêm: anh cũng không cười như ngày xưa.

Ngày xưa của tôi, nụ cười ngoác đến tận mang tai của tôi, đôi mắt sáng lấp lánh trên truyền hình của tôi, đều đã lớn cả rồi. Đôi mắt của người lớn. Nụ cười của người lớn. Ngày hôm nay của người lớn. Người lớn thật mệt mỏi. Kwon Ji-yong nhận ra mình thực sự không hề muốn lớn lên.

Lee Seung-hyun đến gặp tôi khi mùa hè vừa kết thúc. Tôi chỉ có thể nói với em rằng trông em vẫn thế. Em lắc đầu nói em đã già đi nhiều rồi. Lee Seung-hyun và sự già nua dường như không thể song hành trong thế giới của tôi. Em mãi mãi là đứa nhỏ mà tôi nuôi lớn, vậy thôi. Hết rồi. Một đoạn tình cảm cũng có thể vì thế mà kết thúc.

- Ji-yong hyung, em thực sự không thể. - Em nói, ngồi cạnh bên tôi. Thời gian đã dừng lại từ trước. Khi em ra đi. Khi tôi không thể bảo em trở lại. Tôi không già đi. Em không lớn lên. Hoa trà đã tàn rồi. Mùa hè chẳng còn nóng. Biển không cuộn sóng. Dưa hấu chẳng còn ngọt. Thế giới vào một ngày năm tôi ba mươi tuổi, bỗng trở nên thật buồn.

- Anh biết. Seung-hyun à, anh đã luôn biết rồi.

Lee Seung-hyun đã nói tạm biệt tôi. Lần này em trở về là để chào anh đấy, Ji-yong hyung. Lần tiếp theo, em không biết sẽ mất bao lâu, anh hãy đến đón em nhé.

Ji-yong hyung, tạm biệt, anh mau vào nhà đi.

Tôi đứng ở thềm nhà. Em đã về từ lâu rồi, còn tôi thì vẫn đứng đó thôi. Quay lại với anh, Lee Seung-hyun. Em quay lại được không, Lee Seung-hyun?

Cánh cửa đã đóng lại rồi. Trong nhà chỉ còn mình tôi.

Năm tháng vội vã, anh có thể đi chậm lại vì em. Để rồi sau đó nhận ra, thời gian mà anh có ở thế giới này vốn dĩ không thể chia sẻ cùng em.

Vậy thì, Lee Seung-hyun, anh chỉ có thể ở nơi chốn của mình mong em bình an. Cầu cho em mãi mãi bình an.

Chào buổi sáng, và nếu mình không gặp nhau, buổi chiều tốt lành, buổi tối tốt lành, 

và chúc em ngủ ngon. 

(and baby, 
goodnight)

end.

Comments