Trích đoạn: Thanh Tỉnh Kỷ - An Ni Bảo Bối. (1)


❁ Chính là phải như vậy, được bạn yêu tha thiết song không cách nào có được.

❁ Biển cả tối đen. Một lần nữa, nghe thấy tiếng thủy triều. Như thể đến từ nơi sâu thẳm âm u của lõi Trái Đất, có vọng âm chấn động trầm buồn. 

❁ Hễ uống say, anh liền trở nên cực kỳ dũng cảm đối với thế gian này.

❁ Yêu, xưa này đều không được xem là chốn về. Cũng không phải là sự cứu độ của đôi bên chúng ta. 

Lại xoay lưng, đối diện với biển cả tối đen của một nguời. Men theo đường bờ biển. Đón gió tiến lên.

❁ Đều tự giác từ đầu đến cuối đối đãi với mọi người một cách chân thành, lương thiện thuần khiết, nhưng lại rất khó gần gũi với người ta. Có lẽ là cảm giác xa cách bẩm sinh đối với thế gian này.

❁ Bên cạnh bạn có lẽ có rất nhiều rất nhiều người. Nhưng vào lúc bạn cần họ nhất, thông thường họ đều vắng mặt. Hoặc là vào lúc đó, bạn cũng chẳng cần bất cứ một ai. Không ai có thể mang đến sự cứu rỗi.

❁ Yêu một người, là vì trên mình anh ta có thể chiếu rọi ra cái tôi. Nếu một người đàn ông không khiến một người phụ nữ cảm thấy yêu thích bản thân hơn bởi sự tồn tại của anh ta, không khiến cô cảm thấy bản thân nhạy cảm phong phú hơn lúc ở một mình. Không thông qua anh ta làm chất môi giới mà xác định cá tính và tố chất bí hiểm của cô, đồng thời vì thế mà nhận định là một dạng hấp dẫn. Không khiến cô cảm thấy phát ra ánh sáng giống như mặt trăng, và ảnh hưởng đến thế giới nội tâm. 

Vậy thì, cô sẽ không yêu anh ta.

❁ Tuân theo giới luật nghiêm khắc. Giới luật là yêu cầu của chính mình đối với bản thân. Giới luật khiến tu hành trở nên có thể. Nếu bạn không đặt ra yêu cầu đối với bản thân, thì tu hành sẽ chẳng thu hoạch được gì cả.

❁ Có một số người trọn đời luôn mò mẫm tìm kiếm chân tướng của tình yêu, trọn đời mù quáng. Khao khát tình yêu như vậy, nhưng xưa nay không biết liệu mình có được nó hay không.

❁ Cuộc sống không có người nói chuyện dùng thức ăn để thay thế. Cuối cùng khiến người ta từ từ béo lên. Cô nói, em ăn quá nhiều thứ. Đôi khi hai, ba giờ sáng vẫn ngồi ăn trước tivi. Ăn mì ăn liền, cá mòi đóng hộp, bánh kem, xúc xích, lạc... Tất cả những thứ đồ ăn khiến người ta không tỉnh táo. Giống như những bộ phim truyền hình dài tập sến sẩm. Chúng khiến người ta không có nỗi đau khổ, dễ tin vào sự tốt đẹp của cuộc sống.

❁ Tháng Tư, tất cả hoa trong thành phố đều nở tưng bừng. Nở đến độ chẳng biết giới hạn của thời gian. Quên đi sống và chết. Nở thành một vùng biển cả bị bỏ rơi.

❁ Phải qua rất lâu, mới hiểu rõ, yêu, tịnh không phải là một sự kiện. Một kiểu truy tìm. Cũng không nhắm đến bất cứ một đối phương cụ thể nào. Không phải là công cụ để thỏa mãn nội tâm ích kỷ và kiêu ngạo của mình, cũng không phải là vũ khí để đối kháng bản chất hư vô. Nó chỉ là một kiểu phương thức tư duy. Nó là một kiểu tín ngưỡng. 

Nhất định không được mong muốn giành lấy thứ bạn thiếu trên người đối phương. Dù là vật chất hay tình cảm. Tha thứ cho đối phương cũng là con người yếu đuối có thiếu sót, lại làm sao có thể tham vọng anh che chở và thành toàn. Dù bạn cần một thần tượng. Nhưng đó nhất định sẽ không phải là người yêu của bạn. Đừng trông mong cứu rỗi lẫn nhau. 

Anh nên giống như người bạn đường mà bạn đơn độc tình cờ gặp gỡ trong hành trình hoang vắng hơn. Đêm khuya hoa đẹp trăng tròn, các bạn ai nấy đi qua đường dài dằng dặc mệt mỏi, cảm thấy ngày tháng buồn tẻ mà lại dịu dàng thoải mái. Vì vậy, hẹn nhau ở dưới cây hoa lê trong khe núi, bày một bình rượu, dốc bầu tâm sự đêm dài. Nó là sự tín nhiệm bằng lòng trong một khoảng thời gian nào đó, cùng một người trao đổi lẫn nhau quá khứ, ký ức và thời gian. Trao đổi phần quan trọng mà kín đáo trong sinh mệnh mỗi người. Lại không đòi hỏi đối với mỗi người. 

Khi nó đã tồn tại, thì đã mất đi cái gọi là kết quả.

Comments