nghĩa địa của những vì sao.
khi ấy có một nỗi buồn khủng khiếp nào mà tôi không rõ nữa, hốt nhiên nảy trồi lên, đâm thẳng từ lồng ngực, mạnh mẽ rung rinh như một cây xương rồng.
cảm giác rằng, tôi có thể sẽ khóc, mặc dù cũng biết rõ, nỗi buồn ấy quá dày đặc tới nỗi nước mắt bỗng trở thành một món đồ hóa thạch, vĩnh viễn không rời mi.
tôi chỉ có một mình, trong phòng, cửa đóng kín, đôi tai tôi chỉ còn nghe rõ những thanh âm trong veo của guitar, đàn, giọng hát, một nữ nhân tóc vàng, đẹp tựa thiên thần.
em hát một màu xanh.
đã lâu lắm tôi không viết trong trạng thái này, bằng trạng thái này, khi sống mũi tôi cay.
tôi đã mong nhớ nó biết bao nhiêu.
Comments
Post a Comment