Em.


Hyva, cô gái nhỏ nhắn có làn da rám nắng của tôi, cô gái với mái tóc nâu đượm nồng mùi biển. Cô có đôi mắt to tròn đen láy, khuôn mặt trái xoan, nhìn thẳng, không cười. Tôi chưa từng nghe thấy giọng nói của cô, tôi nghĩ sẽ giống tiếng hót chào buổi sáng của một con họa mi mới nhấm nháp những giọt sương trên tán lá non, và dịu dàng như thời gian trôi qua khe cửa. Vào một buổi sáng tháng năm, trong căn phòng nhỏ xíu toàn màu trắng, cô chăm chú nhìn tôi từ góc bên trái của giấc mơ, cô cuộn mình trong dải lụa màu hồng. Tôi thích cô, tôi nghĩ đó là loại cảm giác mà chúng ta có được khi cùng nhau thức dậy vào buổi sáng, cảm giác bỗng chốc thế giới trước kia của chúng ta nay có thêm một người. Tôi chỉ biết tên cô là Hyva, không phải hiva. Có lẽ cô đến từ một chốn nào đó nơi Địa Trung Hải xa xôi, bởi cô giống như đại dương, và ở bên cô, dù không phải bên cạnh, giống như thiên đường. Lạ lắm, khi tôi nghĩ về cô, tôi không rõ đó có phải tình-yêu như cái cách người ta vẫn nói, bởi cho đến lúc này đây, tôi không có khát khao được ôm cô vào lòng, hay được chạm vào vành tai cô hay lùa những ngón tay vào mái tóc cô, tôi chỉ mong được thật gần cô, Hyva của tôi, thật gần em đến một lúc nào đó của thiên trường, địa cửu.

Comments