Dear me.



Bây giờ là 3 giờ chiều, ngày 27 tháng 5 năm 2014.

Còn vài ngày nữa, A.N sẽ được nghỉ hè. Thời tiết ở đây mình nghĩ là khá đẹp, không quá nắng nhưng mình thì mình thích nằm nhà hơn.

Lúc này cậu đang ở đâu thế? Ở đó, cậu có cô đơn không?

Cậu đang nghe bài hát gì? Cậu có thấy đói không? Cậu không bị đau ở đâu chứ? Mình hi vọng là cậu sẽ thấy vui khi nhận được thư của mình.

Mình 19 tuổi. Mình bị rối loạn ăn uống, và đôi khi, mình ăn tất cả mọi thứ mình thích rồi sau đó nôn ra. Có ngày mình nôn đến 3 lần, còn bình thường thì cũng thỉnh thoảng thôi.

Cậu biết đấy, chúng ta đều mong muốn có được một thân hình đẹp, gầy gò, với đôi chân và cánh tay nhỏ xíu, mái tóc tuyệt vời và như thế, cậu có thể có được bất cứ điều gì. Tuy nhiên, cậu à, chúng đang dần biến thành một nỗi ám ảnh. Mình sợ rằng nếu mình cứ tiếp tục mình sẽ không thể dừng lại. Và cứ như vậy, mình sẽ hủy hoại chính bản thân mình.

Này, cậu ơi, cậu có đang vui vẻ không? Cậu đang hạnh phúc chứ?

Ngay bây giờ, mình nghĩ rằng, mình không bất hạnh, cũng không cô đơn vì bên mình vẫn có gia đình.

Nhưng đồng thời, mình cũng không hề hạnh phúc.

Cậu thì sao?

Cậu có giống mình không?


Ban nãy, mình đã đọc lại những lá thứ bạn bè gửi cho mình qua Hòm thông điệp hồi tốt nghiệp. Và đột nhiên mình nhận ra, giống như quá khứ, thứ tình bạn đó đã biến mất rồi. Chúng đã bị thời gian xóa nhòa, đã mờ dần đi. Những thứ hồi đó chúng ta đã làm cùng nhau, những câu chuyện và những giấc mơ, trong tương lai tất cả đều không còn tồn tại. Chỉ còn mình, và những lá thứ viết vội rồi sẽ cũ. Ngoài mình ra, sẽ chẳng còn ai đọc, sẽ chẳng còn ai nhớ đến chúng.

Tuổi trẻ của chúng ta, bằng một cách đặc biệt nào đó, đã sắp kết thúc rồi.

Dù vào thời điểm hay khoảnh khắc đáng nhớ nào, mình cũng sẽ chỉ có chỉnh mình mà thôi.

Sự cô đơn bản thể tuyệt đối. Không được chia sẻ. Không thể nói ra. 

Khi ký ức trở lại, con người, mùi hương hay năm tháng không phải những thứ được nhắc tới đầu tiên, không phải cảnh vật hay hướng của ngọn gió, mà chỉ là cái chúng ta đã trải qua trong thân thể nhỏ bé này, người mà chúng ta khi đó, đã là.

Trong chiều không gian đa phương của hoài niệm, cậu sẽ thấy mình. Và cậu sẽ nhớ lại, cậu là ai khi viết những dòng này.


Sớm hồi âm nhé.

Comments