Sau cơn bão.



[và tớ nắm tay cậu
và chúng mình đứng hiên ngang
và nhớ về một cõi của chúng ta
rằng chúng ta đang sống vì điều gì

rồi sẽ đến thời khắc ấy, cậu xem, không còn nước mắt nữa
và yêu thương sẽ không làm vỡ tan tim cậu, mà đẩy lùi sợ hãi
vượt qua dãy đồi và nhìn xem cậu thấy gì ở đó
cùng dịu dàng trong tim, cùng hoa cài trên tóc]