At last.
I LOVE MYSELF ENOUGH
I love myself enough to make myself a 12 oz cup of iced latte. I love myself enough to remind myself that I deserve that cup. I love myself enough to enjoy myself while thinking about that cup of coffee before I went to bed last night. I love myself enough to allow myself to buy a lot of full cream milk and expensive coffee in the grocery. I love myself enough to be happy every morning even if I still want to kill myself twice times a day for no reason. I love myself enough to sleep late but still inject an enormous amount of caffeine into my bloodstream. I love myself enough to harm and destroy myself in some ways that I consider as good. I love myself enough to listen to myself but no one else. I love myself enough to feel guilty whenever I refuse to do something that seems unhealthy but oh lord how much my heart wanted it. I love myself enough to say I love myself, even when I don’t mean that, even when I could cut my wrist at the very next moment. But I will do that with love. Lots of love so I will be just fine.
*
For the dearest one of mine
Cái gì quá cũng không tốt. Trước tôi không tin. Nay thì tôi tin. Người ta không tự thân trải nghiệm, có tốn cả đời thuyết phục họ cũng không nghe. Nhưng bị đứt tay, bị bỏng một lần là người ta sẽ nhớ mãi. Chỉ có tình yêu, và đau đớn thể xác là có thể để lại dấu tích vĩnh viễn trong trí não con người. Và như thế thì còn gì tồn tại lâu hơn là một thứ cảm tính gây ra thương tổn đến độ rạn nứt, đến độ làm gãy nát cả một cá thể sống bọc xương bọc thịt. Tôi nói như vậy là vì tôi biết rõ. Chẳng hay hớm gì, nhưng trưởng thành là như thế, không thể làm khác được. Không có sẹo lồi lõm, thì sao mà được coi là người lớn chứ. Tôi không tự hào, không khoe mẽ, tôi cũng không cố giấu chúng đi. Sẹo thì cứ để nó là sẹo đi, sao phải xăm hoa hồng hay mặt trời để che lấp, để không ai nhìn thấy, để mình không nhìn thấy, để mình còn tiện mà quên. Tôi không muốn quên, mặc dù đôi khi thức dậy vào buổi sáng, tôi ước chi có thể cứ nằm yên ngắm ánh sáng lờ mờ lọt qua rèm cửa thì thật tốt, thật tốt để biết được rằng tôi đang bị tổn thương, và rằng tôi nhận thức được việc đó. Phần lớn thời gian, chúng mắc kẹt dưới đáy sâu của chiếc ngăn kéo mà tôi đã thôi không còn mở ra. Và rồi một hôm nào đó, những cơn gió bấc ùa về bám trên bậu cửa sổ làm da mặt tôi khô héo lại, làm chiếc ngăn kéo khe khẽ dịch ra để thứ bóng tối sâu thẳm thơm mùi biển cả thận trọng trườn về, từng đợt từng đợt mang theo mùi hương trên gáy của người tôi yêu. Người thân thương nhất của tôi. Thành phố này đã chẳng còn như cũ. Bạn nghĩ mình biết được bao nhiêu về nỗi đau? Nhưng cho dù nó chỉ là những tổn thương không đáng kể về mặt thể chất, tôi cho rằng bạn vẫn nên ôm bọc nó, ủ nó trong lòng mình, đừng ruồng bỏ nó, đừng đẩy nó đi. Khi người tôi yêu bỏ đi, tôi đã học được điều này. Rằng thứ nước mắt mà bạn ngăn lại không cho thoát ra sẽ tích tụ dần dần, nhận chìm bạn, thế rồi khi ngẩng đầu lên thứ màu xanh lơ bạn nhìn thấy hóa ra đâu phải của bầu trời mà là thứ gì khác, là bề mặt lóng lánh như kim cương của đại dương. Bạn học cách thở của cá, hoặc bạn đã chẳng còn thở nữa. Thế thôi.
Khi tôi quay đầu lại, thực ra trong lòng luôn thầm hy vọng sẽ nhìn thấy bóng hình thân thương của những người tôi đã quên. Những đứa trẻ trong xóm nhỏ hồi tôi còn bé, bạn học cùng lớp thời cấp một, giáo viên chủ nhiệm, tất thảy dập dờn trong ánh sáng của mùa hè tháng năm đã lặng lẽ dừng lại. Tôi trông thấy họ chứ, rất rõ ràng, tôi đưa tay về phía họ, nói rằng xin hãy cầm lấy tay tôi đi. Thế mà họ vẫn tiếp tục đi, về phía quầng sáng rực rỡ không hề lóa mắt một chút nào. Họ chỉ tan biến vào đó thôi. Và cuối cùng chẳng còn một ai nữa. Em thân yêu của tôi. Cũng không còn.
Khi tôi 20 tuổi, thế giới có vô vàn màu sắc. Chúng đến từ đâu? Không phải từ lá cây, không phải từ đỉnh núi, không phải hoa anh đào, không phải những con cá vảy bạc quẫy đập trong dòng nước mát. Cái ngày tôi trẻ hơn, mọi thứ tràn ngập những lớp voan đơn điệu rực rỡ của sự sống. Chúng phát ra trường âm thanh rộn rã từ những tấm lưng thiếu niên dựng đứng trên xe đạp, từ những cô gái trẻ vươn làn da trắng nõn hứng trọn gió mùa đông bắc trên những mái nhà lợp tôn đỏ, từ bầu trời ngồn ngộn sao, từ thành phố về đêm tự đốt cháy mình như ngàn vạn con mắt thiêu thân nhợt nhạt dưới ánh trăng tháng chín. Nhỏ bé làm sao, đi một vòng là về đến cửa nhà, không thể đi đâu quá xa, cũng chẳng có ý định đi xa. Tôi sống rất lâu trong thành phố của mình, vây hãm giữa những dãy nhà chung cư chứa người như những con cá mòi ngâm dầu đóng hộp. Sáng sớm tôi nghe tiếng người bán hàng rong rao lanh lảnh vọng lên từ dưới phố, những con đường sạch sẽ tĩnh lặng màu xám xịt nở bừng ra như những hạt giống của hoa thiên thảo vươn mình hít sâu bầu không khí tươi tắn của mùa xuân. Nếu mở rèm cửa phòng ngủ lên, tôi có thể thu vào mắt mình một góc của thành phố nhỏ nhắn như những cụm mô hình đang mơ ngủ. Có bao nhiêu đứa trẻ ở đây? Có bao nhiêu cặp tình nhân đang chia sẻ nỗi cô đơn tồn tại? Hôm nay ai sẽ gặp được ai?
Sau khi tôi gặp em, sau khi em bỏ đi, những màu sắc dần dần biến mất. Cứ như thể chúng tự động xóa bỏ chính mình. Chúng nhạt dần và một buổi hừng đông nọ, khi tôi mở mắt ra, tất cả những gì tôi nhìn thấy trải dài đến đường chân trời lớp vải xám mỏng manh như những sợi tơ nhện ướt đầm sương sớm. Những quầng mây của sao Thổ đổ trận mưa âm u kéo dài từ tháng một tới giữa tháng tư. Tôi ẩn nấp trong thành phố. Nhưng thật kỳ lạ làm sao, màn mưa lạnh lẽo rơi không hề gây tiếng động vậy mà sự hiện diện của chúng như bịt kín hai tai tôi, đến nhịp đập của tim mình tôi cũng chẳng còn nghe thấy nữa. Âm nhạc, hơi thở, sự chuyển hướng của gió mùa, tiếng lá cây xao xác lộng lẫy cựa bóng trên mặt đường. Thật buồn tẻ biết bao khi trời mưa. Tôi không thể làm gì ngoài cố thủ trong nhà, kéo kín rèm, yên lặng dõi mắt lên trần nhà, chầm chậm lần bò theo các rãnh nối, cố gắng đi xuyên qua các sợi suy nghĩ đang chăng kéo kín mít trong đầu tôi như những con tằm chăm chỉ. Tôi trống trơn và đầy ắp cùng một lúc, nóng như một cái bóng đèn.
Tôi có thể nói với bạn, điều này, bằng một giọng hết sức chậm rãi. Đây là những gì tôi có thể nói về sự đau. Tôi nghĩ là, luôn có một lằn ranh giới hạn cho những thứ như thế. Khi bạn nhích qua vạch kẻ này dù chỉ một chút chút, dài bằng một đốt ngón tay, nó sẽ tự nhiên biến mất. Tan rữa ra như những hạt nước nổ tung từ bong bóng. Bạn chẳng còn thấy nó nữa. Sự hiện diện ban đầu chẳng khác nào một cục đá tảng bỗng tiêu tan như hoa tuyết trên nền gạch ẩm. Bạn thấy nhẹ nhõm. Thế rồi dần dần, rất lâu về sau bạn mới để ý rằng thực ra không phải nỗi đau đớn đã tự tiêu biến, mà là toàn bộ cốt lõi trong tim bạn đều rời đi hết cả.
Không thấy đau nữa, tức là đã mất cảm giác. Hoặc là đã chết đi.
Comments
Post a Comment