The mirror.
Bạn có thể nhắm mắt lại và bảo tôi im mồm
đi, rằng chuyện tình yêu làm bạn phát chán, rằng bạn chẳng còn tin vào yêu
đương gì ráo vì trái tim bạn đã vỡ, nước mắt bạn đã thực sự cạn khô. Rồi tôi
yên lặng, và bạn yên lặng, và một lúc lâu không ai nói gì. Và rồi bạn dịu dàng
hỏi tôi màu mắt của cô ấy, khuôn mặt của cô ấy, mái tóc của cô ấy khi thế giới
ngái ngủ, và rằng bạn vẫn bảo tôi đừng kể về tình yêu tình đương gì ráo, nhưng
tôi có thể và chỉ có thể thôi, nói bạn nghe về cô ấy của tôi. Trái tim của tôi.
Dương tử hoa của tôi.
Và tôi kể. Và tôi không nhớ về những gì đã
kể. Và bạn cũng thế, bạn không bao giờ nhắc lại. Bạn chỉ là một kẻ độc hành,
thi thoảng dừng chân bên những tệ xá nhỏ, bạn dừng lại bên tôi vài ngày, vào cuối
mùa hè, khi tất cả những loài hoa miền nhiệt đới sửa soạn biến mất. Sau đó, trước
khi mùa đông bắt đầu, bạn ra đi. Trong túi hành lý, bạn có màu nâu hạt dẻ lấp
lánh dưới ánh mặt trời, có mùi thảo mộc, có trà túi lọc, có mắt đen, to tròn, bạn
có cô ấy, toàn bộ. Và như thế bạn mãn nguyện tiếp tục cuộc hành trình về chân
trời vô hạn.
Tôi ở lại. Tôi tìm đến nàng vào buổi chiều,
khi thành phố lên đèn, thiu thiu ngủ. Có một bể cá ở đó, trong suốt, nhỏ, màu
xanh biếc. Những con cá, và tảo, và tôi cho chúng ăn. Trong một lúc, thời gian
chết. Trong một giây, nàng trở thành bất tử. Tình yêu của tôi ép khô nàng như
cánh hoa đã chết, sắp chết, chuẩn bị lìa đời. Và tôi ngâm thân xác nàng trong
đá, trong nước mắt, trong mọi điều. Nàng sẽ không chết nữa. Nàng sẽ không bao
giờ chết. Yêu, đó là lúc người ta trở thành Chúa.
Comments
Post a Comment