Vì sao một số người lúc nào cũng chỉ thích ở một mình?
I really prefer to be alone. I typically don’t connect with people, and I don’t want to. I don’t dislike people, or feel like they are not good enough to be my friend, nor am I concerned that I am not good enough to be theirs. I just really enjoy being alone. When I was in college. I had people with whom I used talk to, but I find that after several minutes of conversation, I have “had my fill” socially, and excuse myself. I never feel isolated or lonely, but after brief conversation, I feel content, and want to go elsewhere, and be by myself. I spend time with some extremely close personal friend. Aside from them, I feel no desire for companionship.
I have always been like this. I am not unhappy, I do not feel excluded, lonesome, or depressed about it. On the contrary, when people push me for social interaction, I feel aggrivated, uncomfortable, and pining for my solitude. When I go out with other people, I feel bored and sluggish, counting the minutes, and waiting for an opportunity to leave. I am not particularly shy, nor am I viewed as strange, or antisocial. I am normal and nice, but I really just want to be left alone.
I hate being called, I hate getting text messages, and I REALLY hate the pressure to respond.Whenever I get a text or call from someone I don’t want to talk to, my heart races. Maybe it’s some kind of social anxiety but I don’t feel “anxious” in social situations. But I hate being asked to go out somewhere , and texting or talking on the phone feels tedious and forced. I like people, I just feel like my desire to interact with them is very, VERY limited.
Tôi thực sự thích ở một mình. Tôi là kiểu người điển hình không giao lưu với người khác, và tôi cũng không mong muốn. Tôi không ghét con người, hoặc cảm thấy họ không đủ tốt để làm bạn với tôi, cũng không phải là tôi lo rằng mình không đủ tốt để làm bạn với họ. Tôi chỉ thực sự rất thích ở một mình.
Hồi đại học, cũng có vài người tôi hay cùng trò chuyện, nhưng rồi tôi nhận ra chỉ vừa nói được vài phút, tôi thấy mình xã giao đã đủ, và xin cáo lui. Tôi không bao giờ cảm thấy bị cô lập hay đơn độc, nhưng sau một cuộc trò chuyện ngắn, tôi thấy hài lòng, và muốn đi chỗ khác, và chỉ là chính mình thôi. Tôi dành thời gian với một số bạn bè cá nhân cực kỳ thân thiết. Ngoài họ ra, tôi không hề có mong muốn thiết lập tình bằng hữu.
Tôi đã luôn như vậy. Tôi không bất hạnh, tôi không cảm thấy bị loại trừ, cô độc, hay bị trầm cảm về việc đó. Ngược lại, khi tôi bị hối thúc phải tương tác xã hội, tôi cảm thấy phiền lòng, không thoải mái, và ghim chặt lấy sự một mình một cõi của riêng tôi. Khi tôi ra ngoài với người khác, tôi thấy nhàm chán và trì trệ, đếm từng phút, và chỉ chờ cơ hội để rời đi. Tôi không phải kiểu đặc biệt nhút nhát, hay bị coi là người lạ, hoặc phản xã hội. Tôi bình thường và tử tế, nhưng tôi thực sự rất mong muốn người ta để tôi một mình.
Tôi ghét bị gọi điện, tôi ghét nhắn tin, và tôi THỰC SỰ ghét áp lực của việc trả lời. Bất cứ khi nào tôi nhận được tin nhắn hay cuộc gọi đến của ai đó mà tôi không muốn trò chuyện cùng, tim tôi đập nhanh. Có thể nó là một dạng nào đó của chứng sợ xã hội song tôi chẳng hề thấy "lo lắng" trong các tình huống mang tính xã hội. Nhưng tôi ghét bị mời đi đâu đó, và nhắn tin hay nói chuyện điện thoại thì thật buồn tẻ và ép buộc. Tôi thích con người, chỉ là tôi cảm thấy khao khát được tiếp xúc với họ của tôi rất, RẤT hạn chế.