Midnight's Children.


Đó là một thứ cảm giác rất dị hình. Nó lớn lên và phổng phao từ lồng ngực rồi đột ngột lan tỏa ra xung quanh. Trong một chốc cơ thể tôi, toàn bộ cơ thể tôi ngập tràn.

Tôi biết mình sẽ không thể nói gì nhiều về nó, cái thứ đó, cái thứ đã luôn ở sâu trong lòng tôi, một bánh răng đồng hồ nhỏ gỉ sét. Một ngày nọ, nó quyết định không làm việc nữa. Tôi nhận ra sự hỏng hóc này. Nó đơn thuần và dễ dãi như một tia lửa nhỏ bắn ra từ bếp lò, tiếng củi khô cháy và mùi rơm rạ bị đốt thành tro. Chỉ thế, một tia lửa nhỏ xé ra từ tâm khảm.

Không khó để biết được rằng tôi sợ.

Tôi sợ sẽ chẳng còn gì để mong chờ, tôi sợ mình đi quá chậm đến nỗi sẽ bị thời đại này và cả những con người ấy bỏ lại quá xa. Có những ngày tôi hất ngược mặt lên và khinh bỉ tất thảy những người khác. Những ngày còn lại tôi khinh bỉ chính mình.

Sự mệt mỏi đáng sợ đó khi nó trườn đến liền mau chóng hút cạn sinh khí của chúng ta. Và rồi chúng ta không có cách nào để vui được nữa.

Tôi luôn thích nghĩ rằng tôi có thể lập tức nhận ra một người giống mình, một đồng loại. Một chàng trai hay một cô gái có đôi mắt lạ lùng như vậy, lúc nào cũng cúi đầu, thích đọc sách, nghe Antony and the Johnsons, và ngủ triền miên như một con mèo. Tôi rất thích nghĩ rằng, chúng tôi là những đứa trẻ được đánh dấu.

Những đứa trẻ lúc nửa đêm. 

Những đứa bé chỉ bắt đầu lớn khi chúng nhận ra chúng không thể là trẻ con mãi mãi trong thế giới này.

Comments