Em sẽ không bao giờ quên anh.
*không có việc gì làm thì đọc hết nhe, lúc viết ra thấy rất vui.
--
rốt cuộc thì, đến một ngày nào đó chúng mình sẽ
không thể tìm thấy nhau. anh biết ngày hôm đó anh sẽ không còn nhớ đến em, màu
tóc của em và mùi hương ở gáy. làn da của em dưới ánh sáng của ngọn đèn bàn khi
anh đọc sách, mùi thơm của thức ăn khi em nấu nướng trong bếp, ngoài phòng
khách mình mở nhạc Bandi. em nói với anh, biết đâu sẽ không bao giờ đến, cái
ngày chúng ta quên mọi thứ về nhau, ngày em và anh thực sự đoạn tuyệt với quá
khứ. anh thích âm thanh khi em nói từ đó, đoạn tuyệt. tựa như một sợi chỉ đỏ rất
chắc chắn và bền bỉ qua tháng năm, đột ngột đứt lìa. không có gì là tuyệt đối,
cũng không có gì là mãi mãi trên thế gian. anh và em, chúng mình cũng vậy. từ
bên ngoài vũ trụ của mỗi người đều có một thế giới riêng. tầng tầng lớp lớp đan
lấy nhau, trong suốt và vô tình ở một điểm nhiệm màu nào đó nhập làm một. khi ấy
anh và em, chúng mình đã rất yêu nhau. sau đó, một lúc nào đó, thời gian hết.
điều gì kể cả thiên đường cũng đều có giới hạn.
em rất muốn được cùng anh đi đến cuối cùng. của
một cái gì đó, chưa nắm rõ hình thù. không ai biết mùi vị, màu sắc và hình dáng
của những tháng ngày về sau, của mùa hè tiếp theo khi anh và em đã trở thành
cha mẹ, có một đứa trẻ nhỏ đáng yêu đang ngủ dưới hiên nhà, trong giấc mơ ở khu
vườn xanh em pha một bình nước chanh lớn, anh vén lọn tóc xòa trên trán em khi
em cúi xuống, hôn anh. con mèo lớn to béo đuổi bắt những chú bướm nơi sân nhà,
bóng nắng của lá trong đôi mắt bầu trời không có một gợn mây. anh nói thêm, tiếng
cười của anh và tiếng của chuông gió, rằng anh hạnh phúc, vì gió thổi thật yên
bình.
anh chưa bao giờ cần ai như em. ngồi ở một sân
bay quốc tế nào đó, lắng nghe giọng nói dịu dàng của nữ phát thanh viên thông
báo giờ bay, xung quanh anh là những chiếc bàn vuông bốn ghế lấp đầy những cư
dân của nhiều thành phố khác, nói một ngôn ngữ khác, không khí cũng khác và bên
ngoài cửa sổ anh biết đây không phải đất nước của anh. một nơi khác biệt, anh
nói. và anh nghĩ đến em. bất cứ nơi nào không có em, đều không phải là nhà.
một ngày nọ, anh đến trước cửa nhà em. anh bấm
chuông và chờ đợi. trong lúc đợi anh chỉnh lại đầu tóc, mái tóc rối bù mà em
hay lùa tay vào, làm chúng bông lên như những cái kẹo bông gòn em mua khi lên
phố. anh cài cúc áo trên cùng, bẻ cổ áo, vuốt cho phẳng những nếp gập mà khi là
anh đã lơ đãng bỏ qua. anh nhìn xuống mũi giầy thấy một vết bẩn. vào mùa thu
cách đây hai tuần, anh đưa em đi dạo phố rồi trời mưa. tự nhiên như thể biển cả
rút lên bờ rồi đổ xuống yên lặng, không để ai hay biết. chúng mình đã ôm nhau
dưới trời mưa, em ấm, những ngón tay của em nhỏ nhắn trên lưng anh, chúng ấm dần.
khi cơn mưa kết thúc, em nói em muốn ra đi. rằng em đã ra đi trước cả khi mưa đến.
em sẽ có một đứa trẻ của riêng mình. em sẽ
chăm sóc và nuôi nấng nó, một bé trai có mái tóc mềm, đôi mắt nó màu nâu. nó sẽ
giống anh, nó sẽ giống em, nó sẽ giống bất cứ một đứa trẻ nào trong thành phố lớn
lên giống bất cứ một người lớn nào. nó sẽ không còn thuộc về riêng ai. nó sẽ trở
thành anh, nó sẽ trở thành em, nó sẽ trở thành người đàn ông mà em đã lấy, nó
là của nó và nó không thể là của ai. em cũng không thể là của anh vì em đã từ
chối.
anh đã viết những lá thư không bao giờ gửi. rất
dài và chẳng mấy khi anh đọc lại. mỗi ngày anh viết thêm một lá, viết xong soát
lỗi chính tả, gấp làm tư rồi nhét vào phong bì, niêm phong kín lại rồi thả vào
ngăn kéo. anh không biết mình sẽ tiếp tục viết đến bao giờ. có thể là sau khi
em trở lại. có thể là khi anh đã thực sự ra đi.
em đã từng hạnh phúc. em sẽ không nói dối và
trả lời như vậy, mỗi khi có ai đó hỏi em. cô có hạnh phúc không, cô có hạnh
phúc không. em không cần hạnh phúc. con người thừa sức tồn tại với nỗi buồn, với
cô đơn, con người không chết chỉ vì bị bỏ rơi hoặc vì bị từ chối. em biết, khi
em bỏ đi anh vẫn tồn tại. đứng ở một nơi nào đó, em vẫn biết có thể chạm đến anh.
cùng một bầu trời, còn ngày nào em còn đi trên mặt đất, ngày đó em còn nhớ đến
anh. em sẽ không bao giờ quên anh.
Comments
Post a Comment