2. machine.
rabbit's eyes |
Nước máy thông thường có màu trong suốt, tuy nhiên sáng nay khi nhìn chai nước trên bàn tôi nhận ra nước có màu đục. Bọt khí đẩy dần từ đáy lên miệng chai, bám li ti xung quanh tựa như một chai coke đã bị rút hết màu bằng phản ứng hóa học. Chai nước làm tôi nghĩ đến truyện ngắn đầu tiên trong cuốn Vùng nước hắc ám của Suzuki Koji. Nếu có một cái xác trẻ em đang phân hủy trong bể chứa nước của tòa nhà này thì sao? Nếu lần tiếp theo tôi vặn nước từ bồn rửa bát để uống liệu có sợi tóc hay cái móng tay và mảnh da nào trôi trong đó? Đáng lẽ tôi nên cảm thấy sợ thì hơn, thực thế, những ám ảnh về nước thường ảnh hưởng trực tiếp đến cảm nhận trong dạ dày. Khi đọc truyện ngắn đó lần đầu tiên, có một thời gian khi uống nước tôi đều phải soi chúng dưới ánh sáng của bóng đèn, chỉ để cho chắc chắn. Tôi nhìn chai nước một lần nữa. Sự tồn tại của cái xác bị phân hủy ở một đất nước xa lạ hình như không còn tác động được lên tôi.
Tôi chuyển
tới đây đã được gần hai tháng. Chuyện này được lên kế hoạch cách đây nửa năm,
trong khi việc đi du học đã được ấn định từ cách đó hơn một năm. Trong khi tôi
vẫn còn đang lẫn cẫn với nhiều loại lựa chọn thì đột nhiên tôi thấy mình ở đây,
cách xa gia đình gần ba mươi giờ bay, không có nhu cầu gọi điện thoại cho bố mẹ,
thi thoảng thông báo tình hình học tập và ăn uống, nói chuyện tạp nham với bạn
bè, những cuộc trò chuyện kéo dài nhiều giờ không có gì đổi khác. Tôi buộc phải
nói như thế. Không có gì thực sự thay đổi trong cuộc sống của tôi.
Có thể với
nhiều người, việc đi đến một đất nước nào đó, sống và làm việc bằng ngôn ngữ của
họ là một chuyện rất trọng đại, rất lớn lao. Không ít người tỏ ra thán phục tôi
vì tôi đã quyết định đi đến nơi này, song tôi chỉ nghĩ là họ rất thiếu can đảm
mà thôi. Mà cũng không hẳn là thế, tôi không hề can đảm một chút nào. Trong suốt
cuộc đời gần hai mươi năm của mình, số lần tôi tự nhủ phải can đảm để đương đầu
với một chuyện nào đó ít hoặc gần như không có, tới nỗi tôi không thể hình dung
ấy là thứ cảm giác như thế nào. Thực tế là tôi sợ hãi đến nỗi mọi dây thần kinh
trong người tôi đã trở nên tê liệt. Tôi không có cảm giác. Bạn biết đó, bạn ở
trong bóng tối và sợ hãi tới nỗi bóng tối trườn vào bên trong bạn, bạn nghĩ rằng
mình là một thực thể đã bị hòa tan. Chính xác là như vậy.
Tôi không mạnh
mẽ hay dũng cảm, tôi chỉ làm những việc mà tôi không thể không làm hay không thể
làm khác. Tôi không thể ở lại thành phố của mình thêm được, bởi ở đó tôi chẳng
là gì, một sinh vật ăn hại và vô dụng. Bởi nhận thức được điều này, tôi buộc
mình phải đi, đi đến một nơi nào đó không ai biết tôi và thế là tôi có thể ăn hại
và vô dụng lại từ đầu.
Đã luôn có
một mình từ rất lâu. Không phải tôi vạch ra thứ gì đó như dải phân cách rành mạch
với mọi người, đơn thuần không có ai muốn bước đến bên cạnh tôi. Tôi xa lánh tất
cả vì không ai có nhu cầu tới gần tôi. Đừng nghĩ rằng tôi đang kể lể để cầu mong
thương hại. Phải làm rõ một sự thật rằng tôi chưa từng mong bất kì ai tới cạnh
bên tôi, yêu tôi, nghe thật nực cười. Tôi không ở gần ai vì cả hai chúng tôi đều
muốn thế.
Đáng lẽ tôi
đã định viết một điều gì đó tốt hơn, một truyện ngắn mà tôi có thể kéo dài thêm
chút nữa. Song tôi nghĩ là tôi thấy hơi mệt rồi, khi mệt thì chuyện viết lách
khó mà thuận buồm xuôi gió được. Có thể tôi sẽ mở đầu và dẫn chuyện rất tốt,
nhưng rồi tiếp đó thì sao? Tôi biết phải làm gì với cái kết chứ? Phải lường trước
được điều này trước khi bắt tay vào viết. Tôi cần phải đảm bảo chắc chắn rằng
tôi có khả năng tiến hành nó một cách trơn tru và trọn vẹn. Có thể với những
người viết khác, họ chỉ cần viết là xong. Họ có tài năng, thứ tôi không bao giờ
có được. Chính vì vậy cách làm việc của tôi cũng phải thay đổi đi một chút, để
nó hợp với mình hơn, để nó tránh làm tôi đau đớn. Tôi chỉ viết khi tôi có cảm
giác rằng tôi có thể xây đắp và theo sát nó, tôi không có dũng khí để khởi đầu
một thứ mà tôi không thể nào thấy được kết quả. Thường là thế.
Khi trẻ
hơn, thực ra thì cách đây một năm, tôi vẫn còn cho rằng bản thân là một kẻ mộng
mơ và nổi loạn. Đó không phải điều xấu. Khi còn trẻ ai cũng tự hào về bản thân
mình theo cách thức như vậy. Tôi định nói là đã có nhiều chuyện xảy ra trong một
năm đó, đến cuối cùng tôi đã thay đổi nhận thức của mình song trên thực tế chẳng
có chuyện gì to lớn xảy đến cả. Tôi sống đều đặn hàng ngày, rồi dần dần cơ thể
tôi thích nghi hay nói rõ hơn, nó xoay sở làm sao để những ý niệm cũ đều biến mất.
Giống như tôi đứng trước bờ biển, ngắm hoàng hôn và bình minh. Trong suốt quá
trình đó, bãi biển, sóng, những ngư dân đi câu mực trên những chiếc thuyền
thúng, mặt trời mọc và lặn, tất cả sẽ đều y như thế chừng vài trăm năm nữa, chỉ
có tôi là tiêu biến, chết đi. Quá trình trưởng thành này tôi nhận định là như vậy.
Đó là cách nó vận hành, đó là cách cuộc sống làm việc. Có những thứ bất biến,
ta cần hưởng thụ. Cũng có những thứ không, và ta phải từ từ chấp nhận nó. Chóng
vội sẽ hỏng việc, đồng thời phá bỏ cả cảnh quan mà ta cần coi trọng.
Sáng nay
khi thay ga trải giường, việc không còn là một đứa trẻ mơ mộng nữa đến với tôi
dễ dàng như vừa thấy được một điều thú vị. Tôi đi trên đường và trong con ngõ
nhỏ tôi thường đi qua để về nhà có một tiệm ăn vừa sửa sang biển hiệu cũ. Họ
thay vài chữ cái, bóc lớp giấy cũ đi và thay một lớp mới. Các ý thức trong những
nếp gấp trên não tôi cũng đồng loạt thay biển hiệu. Cái tôi biết đã từng ở đó
và là nền móng của sự mới mẻ này vẫn còn đây, nó chỉ không còn tác động được
lên tôi nữa.
Tôi nhận ra
mình đã là người lớn.
Thì ra trưởng
thành là thế này sao? Yên lặng đến gõ cửa vào một ngày đầu xuân, không nói năng
gì mà âm thầm ôm tôi vào lòng tựa một người xa lạ cũ kỹ, khuôn mặt chưa từng gặp
nhưng đã có thể yêu. Mặc dù rất buồn nhưng tôi không thể làm gì được. Họ đã đến,
họ đưa tôi đi khỏi vùng giới hạn và hệ thống suy nghĩ của mình, họ nhồi tôi vào
một cỗ máy làm lạnh và đóng băng hình thức nguyên gốc của tôi. Họ giữ nó mãi
mãi. Họ vĩnh viễn đã lấy nó đi khỏi tôi rồi.
Sau đó người
ta cấy vào não bộ tôi một hình hài mới, một cơ chế vận hành tối tân và hoạt động
theo chuẩn mực của xã hội. Dần dần, những quy chuẩn cũ bị thay thế, và bởi vậy
con người cần được nâng cấp bằng những công cụ máy móc hiện đại để bắt kịp với
cuộc sống đang biến động này. Nếu bạn từ chối không để họ nâng cấp bộ máy của
mình, theo lẽ tự nhiên bạn sẽ bị đào thải. Bạn bỗng trở thành mớ phế liệu nằm
trên sân rác của ký ức, nơi những món đồ lập trình đã mốc méo bị đông lạnh và
chẳng có nhiều việc để làm. Chúng nằm đó, đứa này chồng lên đứa kia, tự nói
chuyện với nhau và kể về những tháng ngày xưa cũ. Khi thấy được điều này, bạn
đã là một trong số chúng. Những kẻ bị vứt bỏ và chẳng còn cách nào khác, bất lực
để người ta quên mình.
Tôi muốn tới
đó và lặn ngụp trong đống rác thải quá khứ của nhân loại. Tôi muốn tìm lại những
linh kiện mà họ đã tháo gỡ khỏi bộ máy của tôi và thay thế nó bằng những vi mạch
siêu tinh vi khác. Tôi không muốn bị điều khiển. Có lẽ đã có một lỗi hệ thống
nào đó xảy ra khi họ cố gắng lập trình lại tôi, cố gắng kết nối tôi với những đầu
dây của thế giới mới. Có lẽ một mảnh nào đó của tôi vẫn còn nguyên vẹn, lẩn khuất
đâu đó bên trong cơ thể và yên lặng chờ đợi thời cơ. Nó không ngừng phát những
tín hiệu yếu ớt như những luồng xung điện đôi khi nhấp nháy sau những đám mây,
không nhìn kỹ và mở cửa sổ ra thì chẳng tài nào thấy được. Một hôm, tôi đã thấy
nó.
Toàn bộ cơ
thể tôi là một tổng thể hoàn chỉnh của một cỗ máy sẵn sàng phục vụ và được cài
đặt đầy đủ các chức năng để giúp tôi sống sót được ở xã hội hiện đại này. Bạn
biết đó, bạn cảm thấy mình tràn đầy và từng khớp xương, các ngón tay, ngón chân
đều được mã hóa và chẳng có gì để phàn nàn về độ hoàn hảo của nó. Song nếu nhắm
mắt lại, vẫn có một tia sáng nhỏ tựa như đầu kim xuyên qua những khoảng trống bị
bắt vít cố định trong lồng ngực bạn. Một thứ mà bạn rất thân quen và biết rõ, một
thứ gì đó là máu thịt chứ không phải máy móc đang thất lạc đâu đó, lang thang
trong cơ thể bạn. Bạn tin rằng nó ở đó, bạn tin rằng bạn phải làm gì đó để khiến
nó lấp đầy các lỗ hổng hình lục lăng một lần nữa, bẻ gãy các thanh sắt thép bên
trong và thay thế bằng xương, tế bào, các dây thần kinh, trái tim chứ không phải
chiếc hộp nhỏ bị khóa kín chứa đầy các dãy số mà bạn chẳng hiểu gì tượng trưng
cho cách ứng xử chuẩn mực xã hội chứ không phải cảm giác.
Tôi biết là
mình phải làm gì đó. Đến bãi rác khổng lồ đó và tìm kiếm phần gần với bản năng
con người nhất của tôi. Những thứ bị tước đoạt. Đã có quá nhiều. Tôi không thể
là một trong số họ.
Quá trình lớn
lên này, chẳng gì khác ngoài bị bóc từng lớp vỏ. Đến cuối cùng chỉ còn lại những
thanh sắt bị bẻ gãy theo thời gian bị mặt đất nuốt trọn.
Comments
Post a Comment